muốn nói: "Hỡi chàng Picasso của lòng em, chàng vẽ đẹp như thế, em không yêu chàng thì
còn biết yêu ai". Những lúc đó, tôi phải nhắm mắt lại để nghe cái âm thanh tưởng tượng kia
ngân nga trong lòng như hồi chuông mùa thánh lễ.
Cho đến khi Bá đứng gật gù trước bức tranh của tôi thì tôi mới thực sự tin rằng nó đã hoàn
chỉnh. Bá ngắm nghía một hồi rồi buột miệng khen:
- Đẹp lắm!
Tôi hồi hộp hỏi:
- Nhưng có giống không?
- Giống hệt! - Rồi Bá tặc lưỡi nói tiếp - Khi nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn Gia Khanh
không nỡ nào từ chối tình cảm của mày. Bởi vì phải yêu Gia Khanh ghê lắm, mày mới có thể
vẽ được một bức tranh tuyệt vời như vậy. Gia Khanh thừa thông minh để hiểu điều đó.
Thật tôi chưa thấy đứa nào tốt với bạn như Bá. Nó ba hoa một hồi, tôi tưởng như mình đang
ở
trên thiên đường. Tôi tưởng Gia Khanh sắp sửa ôm chầm lấy tôi tới nơi. Tôi phải lim dim
mắt cho lòng dịu lại và trong trạng thái bềnh bồng đó, tôi nghe rõ ràng tiếng Gia Khanh thủ
thỉ bên tai "Hỡi chàng Picasso của lòng em...". Và dĩ nhiên, một khi Gia Khanh thì thào êm ái
như
vậy, tôi không ngu gì mở mắt ra vội.
"Giáo sư" Bá thông minh thì thông minh thật nhưng đôi lúc nó lại cao hứng chứng minh là
nó cũng có thể ngu hơn bò. Như lúc này chẳng hạn, nó thô bạo phá ngang giấc mộng của tôi:
- Mở mắt ra mày! Làm gì nhắm tịt lại vậy?
Tôi mở mắt ra. Và cau có vặc lại:
- Tao mở mắt hay nhắm mắt kệ tao, việc gì đến mày!
- Ơ, thằng này lạ! Mày phải mở mắt ra mới viết được chứ!
Tôi ngơ ngác: