Tôi khịt mũi:
- Cái tựa có gì mà coi! Đây là cuốn "Gió đầu mùa" của Thạch Lam.
- Ôi, cuốn "Gió đầu mùa" hả? - Hòa kêu lên - Tao thích cuốn này lắm! Đưa tao mượn chút đi!
Tôi tức muốn nổ đom đóm mắt. Chưa bao giờ tôi thấy thằng Hòa dễ ghét như lúc này. Nó có
vẻ muốn đeo dính lấy tôi cho đến chừng nào tôi chịu hết nổi phải lấy bức chân dung tình
yêu ra dâng cho nó. Tôi vừa cáu kỉnh lại vừa lo âu, chưa biết phải làm thế nào để tống cổ tên
ca sĩ
nhiều chuyện này ra cửa thì may sao "quới nhơn" kịp thời xuất hiện.
Bá thò đầu vào phòng và chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, nó đã hiểu ngay tình huống gay
cấn của tôi. Sau khi nháy mắt với tôi, Bá can thiệp liền. Nó kêu:
- Hòa ơi Hòa!
Hòa quay phắt lại.
- Đi chơi đi! - Bá tiếp tục dụ.
- Chơi đâu?
- Đi đánh billard! Hai ly cà phê, bốn điếu thuốc! Như hôm qua, dám không?
Hòa bị đòn khích tướng của Bá đánh ngay yếu huyệt. Nó quên phắt gió đầu mùa với gió cuối
mùa. Mà quày quả đi theo Bá, vừa đi vừa nghiến răng trèo trẹo:
- Hôm qua, tao "khóa sổ" trước mà cuối cùng lại thua, tức ơi là tức!
Hòa la tức. Nhưng nếu nó biết mình đang bị Bá dùng kế "điệu hổ ly sơn" để bẩy ra khỏi "khu
vực nguy hiểm", nó còn tức gấp một tỉ lần.
Nhưng dù sao thì sự xuất hiện thình lình của những ông bạn quý hóa này vẫn không ngăn
cản tôi thực hiện ý định của mình. Từng ngày, từng ngày, khuôn mặt của Gia Khanh càng
hiện rõ trên giấy. Đôi mắt của nó trở nên lung linh và sinh động hơn. Đôi mắt đó âu yếm
nhìn tôi như