HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 168

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Cháu quên. Con Hồng của bác cũng quên. Nhưng bác thì nhớ. Hồi đó, đang mùa mưa, ngày

nào con Hồng cũng vòi cháu lấy giấy xếp thuyền cho nó. Rồi hai đứa đem thả lềnh bềnh

đằng trước hiên. Cháu ngồi chồm hổm dưới đất. Con Hồng ngồi xếp bằng trên giường. Trôi

một lát, chiếc thuyền ngấm nước, chìm nghỉm. Con Hồng khóc om sòm.

Chuyện mẹ nhỏ Hồng kể khiến tôi ngẩn ngơ. Hóa ra tôi đã đánh bạn với con Hồng "chà-và"

từ nhỏ, chứ không phải đợi đến lúc "thương chơi" tôi mới "nghĩ về" nó. Và theo như lời mẹ

nó kể thì ngay từ hồi đó, nhỏ Hồng cũng đã làm tình làm tội tôi tơi bời. Nó "sai" tôi xé giấy
(hẳn là xé trong tập đi học) để xếp thuyền thả cho nó coi chơi. Khi tôi thả thuyền, nó lại tót

lên giường nó ngồi như bà hoàng. Trong khi đó, nó bắt tôi ngồi dưới đất như một đứa ở.

Nhưng mọi chuyện có lẽ không chỉ có thế. Chắc nó còn hành hạ tôi bao nhiêu thứ nhưng mẹ

nó không nhớ hết đó thôi.

Mải nghĩ ngợi lan man, tôi quên béng mục đích của việc tôi đến đây. Đến khi Gia Khanh xuất

hiện và hỏi:

- Khoa đến chơi hả?

Tôi mới giật bắn người và sực nhớ ra tình cảnh hiện tại của mình. Không thực hiện được

phương châm tấn công như đã đề ra, tôi rơi tõm vào thế hạ phong và ấp a ấp úng như một

thằng ngọng:

- À... à...

Trong khi tôi cứ "à, à" và chưa biết làm sao thoát ra khỏi sự bối rối cứ mỗi lúc một tăng, mẹ

nhỏ Hồng đã kịp thời can thiệp. Có lẽ vẻ khổ sở tội nghiệp của tôi khiến bà động lòng. Bà nói

với Gia Khanh:

- Khoa cùng quê với bác đó cháu! Nếu không có ông ngoại của Khoa thì con Hồng của bác

đâu có sống đến ngày nay!

Cũng như tôi, Gia Khanh vô cùng ngạc nhiên trước sự tiết lộ bất ngờ đó. Chỉ sau khi nghe mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.