HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 167

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Vậy cháu là thằng Khoa đây mà!

Rồi như sợ mình lầm, bà gặng hỏi:

- Tên cháu là Khoa phải không?

Tôi há hốc mồm:

- Ủa, sao bác biết tên cháu?

Mẹ nhỏ Hồng mỉm cười. Bà từ tốn nhắc lại chuyện xưa:

- Hồi trước, bác ở nhà ông ngoại cháu ba tháng. Hồi đó, con Hồng của bác bị bệnh thương
hàn. Đưa đi bệnh viện nào, các bác sĩ cũng lắc đầu. Ai cũng bảo nó khó bề qua khỏi. Cuối

cùng, bác đưa nó đến nhà ông ngoại cháu. Hai mẹ con bác ở đó suốt mấy tháng trời để điều

trị.

Trong khi tôi nghệt mặt ra trước câu chuyện cổ tích lạ lùng của mẹ nhỏ Hồng thì bà xúc

động nói tiếp:

- Ông cháu là một thầy thuốc bậc nhất, lại giàu lòng thương người, ai cũng quý. Con Hồng

hồi đó lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, gần đất xa trời rồi, may nhờ ông cháu tận tình cứu
chữa, nó mới thoát chết. Cái ơn cứu tử của ông cháu, suốt đời bác không quên.

Rồi bà nhìn tôi, cười cười:

- Hồi mẹ con bác ở nhà ông ngoại cháu, cháu qua chơi hoài. Nhưng lúc đó cháu còn nhỏ, mới

bảy, tám tuổi nên chắc cháu không nhớ.

Nghe mẹ nhỏ Hồng thuật chuyện xưa tích cũ, tự dưng tôi áy náy quá chừng. Tôi cố hồi

tưởng lại hình ảnh trong ký ức, nhưng tôi chẳng mảy may nhớ được điều gì. Hồi đó tôi còn

nhỏ xíu, suốt ngày mê chơi, đâu có để ý đến ai. Hơn nữa, những người đến nhờ ông tôi chữa
bệnh có hàng khối, làm sao tôi nhớ hết.

Tôi nhìn mẹ nhỏ Hồng, ấp úng với vẻ biết lỗi:

- Dạ, lâu quá nên cháu quên.

Bà gật gù:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.