- Gia Khanh có nhà đấy! Cháu vào chơi, để bác gọi nó!
Tôi thở phào và bước chân qua ngạch cửa. Ngay sau cửa là một bức bình phong vẽ hình hai
con hạc, vừa dùng để chắn gió vừa để chắn những ánh mắt láo liên vụng trộm của những
người như... tôi. Chiếc bàn kê cạnh bức bình phong. Tôi ngồi ở đó, chờ mẹ nhỏ Hồng vào gọi
Gia Khanh.
Chẳng hiểu Gia Khanh đang làm gì ở trong nhà mà một lát sau mẹ nhỏ Hồng quay trở ra,
nói:
- Cháu đợi Gia Khanh một chút xíu!
Rồi dường như thấy bỏ tôi ngồi một mình tội nghiệp, bà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh,
niềm nở hỏi chuyện.
Trong khi đó, thấy Gia Khanh nấn ná chưa chịu ra, bụng tôi cứ lo ngay ngáy. Tôi sợ nhỏ
Hồng quay về nhà thình lình. Thằng Bá có tài ba cách mấy cũng chỉ "dụ cọp lìa rừng" một
khoảng thời gian nào đó thôi, chứ chẳng lẽ nó khiến được cọp bỏ rừng đi biệt! Nhưng lo thì
lo, tôi cũng không thể rút lui nửa chừng. Tôi phải đợi Gia Khanh ra để trao bức "chân dung
tình yêu" cho nó.
Vì nỗi phập phồng đó, tôi trả lời những câu hỏi của mẹ nhỏ Hồng cứ ngắc nga ngắc ngứ, chả
ra làm sao. Chỉ đến khi đề tài cuộc trò chuyện chuyển dần lên cao, liên quan đến gốc gác tổ
tông của tôi, thì không khí đối thoại giữa tôi và mẹ nhỏ Hồng mới bắt đầu rôm rả.
Bà hỏi tôi:
- Cháu người ở đâu?
- Dạ cháu người Thăng Bình.
Mắt bà long lanh:
- Bác cũng là người Thăng Bình. Cháu ở Bình nào?
- Dạ, cháu ở Bình Tú.
Bà càng chưng hửng: