mới rụt rè đưa tay lên gõ cửa. Và trong khi chờ đợi Gia Khanh bước ra "tiếp đón", tôi loay
hoay sắp xếp sẵn một số câu đối đáp trong đầu. Khi nhìn thấy tôi, hẳn Gia Khanh sẽ ngạc
nhiên hỏi
"Khoa đi đâu đây?". Lúc ấy, tôi sẽ đáp như thế nào nhỉ? Tôi sẽ nói "Khoa đi chơi" hay là
"Khoa đến thăm Gia Khanh"? Không, cả hai câu đều không ổn! Chúng có vẻ đường đột! Tốt
nhất, tôi nên nói trước. Như vậy, tôi sẽ chủ động hơn. Binh pháp có câu "tiên hạ thủ vi
cường". Khi cánh cửa vừa cọt kẹt hé mở, tôi sẽ nói ngay "Khoa đem cái này đến tặng cho Gia
Khanh nè!". Vừa nói tôi vừa chìa bức tranh ra. Hẳn Gia Khanh sẽ ngạc nhiên một cách thích
thú khi nhìn thấy chân dung của mình.
Tôi chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì ngay lúc đó, cánh cửa kêu lên cọt kẹt và từ từ hé mở. Từ "lý
thuyết", tôi chuyển sang "thực hành" ngay. Tôi chìa bức tranh về phía trước, miệng đon đả:
- Khoa đem cái này đến tặng cho... bác!
Đang nói năng hăm hở nửa chừng, tôi bỗng kinh hoàng nhận ra người đang đứng trước mặt
tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò không phải là Gia Khanh. Trong một sớm một chiều, Gia
Khanh không thể già nhanh như thế. Người đàn bà vừa ra mở cửa có lẽ là mẹ nhỏ Hồng. Vì
vậy, đang nói nửa câu, tôi liền hoảng hốt chuyển "tông". Tôi thốt lên tiếng "bác" một cách
lúng túng và ngượng nghịu.
Mẹ nhỏ Hồng trố mắt:
- Cháu là ai? Cháu tặng gì cho bác vậy?
- Dạ, không... không ạ...
Tôi ấp úng đáp và vội vã rút tay về. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người đàn bà, tôi bối rối đưa
tay lau mồ hôi trán và nói lí nhí trong miệng:
- Cháu đến tìm... Gia Khanh.
- À!
Mẹ nhỏ Hồng bắt đầu hiểu ra. Bà tươi ngay nét mặt và vui vẻ mời tôi vào nhà: