Chương 15: Hoa Hồng Xứ Khác
Hai ngày sau, tôi và Bá lò dò đến nhà Gia Khanh. Lúc đó khoảng ba giờ chiều. Tôi nôn nao
muốn đi sớm hơn, nhưng Bá cản. Nó bảo có tới sớm hơn cũng chẳng gặp được. Mấy "nàng"
đang ngủ trưa, chẳng lẽ mình thò đầu vô mùng mình gọi. Tới trễ cũng không được. Tới trễ,
các tiểu thư lại bận nấu cơm. Đúng ba giờ xuất hành là lý tưởng nhất. Bá quả quyết với tôi
như vậy.
Thực ra, chỉ có Bá là đi đến nơi đến chốn. Tới cách nhà Gia Khanh khoảng năm mươi thước,
tôi phải dừng lại, đứng nấp sau cột đèn, chờ Bá thi hành diệu kế.
Bá đúng là điếc không sợ súng. Trong bọn, nó là đứa duy nhất không yêu iếc lôi thôi nên nó
chẳng biết e dè là gì. Một mình một ngựa, nó đi xăm xăm đến hang cọp và đưa tay gõ cốc cốc
vào cửa hang một cách hùng dũng. Nó gõ cửa mà tôi muốn đứng tim, mặc dù tôi đứng xa lắc
xa lơ.
Một lát sau, Gia Khanh thò đầu ra. Gia Khanh thò đầu ra, tôi phải hấp tấp thụt đầu vào. Tôi
hớ
hênh nhô đầu ra ngoài cột đèn, nó bắt gặp thì khốn. Thấy tôi rình rập, dám nó tưởng tôi với
Bá đang âm mưu đột nhập vào nhà nó để ăn trộm.
Thu mình sau cột đèn, tôi chỉ nhìn thấy loáng thoáng. Tôi thấy Gia Khanh biến mất. Sau đó,
nhỏ Hồng đi ra. Lúc này, trống ngực tôi đập thình thịch. Khi nãy, sự xuất hiện của "người
yêu mới" khiến tôi rung động bao nhiêu thì bây giờ, sự xuất hiện của "người yêu cũ" khiến
tôi run rẩy bấy nhiêu. Tôi vừa cố ép người thật sát vào cái trụ xi-măng hâm hấp nắng chiều,
vừa căng mắt hồi hộp theo dõi động tĩnh chỗ... cửa hang. Và tôi phải cố nén một tiếng kêu
mừng rỡ khi thấy thằng Bá đang khoan thai xỏ mũi "con cọp" và dắt nó ra khỏi cửa hang.
Tôi phục Bá quá xá. Chẳng hiểu nó ba hoa chích chòe những gì mà nhỏ Hồng chịu lẽo đẽo đi
theo nó, không hề ngờ vực một tí ti.
Tôi nín thở chờ cho thằng Bá dẫn nhỏ Hồng đi xa thật xa, mới lật đật rời khỏi chỗ nấp và
tiến về phía trước. Đến trước nhà nhỏ Hồng, tôi phải đứng yên vài phút để tự trấn tĩnh rồi