HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 171

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Khoa chỉ đùa! Lớn rồi, ai lại bị ho gà! Chỉ trẻ em mới mắc bệnh đó thôi!

Biết mình hớ, tôi không dám chống chế. Mà chỉ nhe răng cười khì, ra vẻ ta đây thích đùa

lắm.

Mẹ nhỏ Hồng là một người đàn bà tốt bụng và vô cùng ý tứ. Thấy tôi và Gia Khanh bắt đầu

cười nói "thân mật" với nhau, bà liền đứng dậy "cáo từ":

- Thôi, hai cháu ngồi nói chuyện nghen! Bác phải đi làm công chuyện đây!

Bà đi làm công chuyện của bà thì tôi cũng "làm công chuyện" của tôi. Đợi bà đi khuất vào
nhà trong, tôi rụt rè đưa bức tranh đang cuộn tròn trên bàn cho Gia Khanh và sau khi nuốt

nước bọt hai, ba cái, tôi thu hết can đảm thỏ thẻ:

- Khoa tặng Gia Khanh cái này nè!

Gia Khanh có vẻ bất ngờ trước sự liều lĩnh của tôi. Nó nhìn tờ croquis cuộn tròn như nhìn

một con quái vật và hỏi, giọng cảnh giác:

- Cái gì vậy?

- Thì Gia Khanh cứ mở ra coi đi!

Tôi nói và lấy làm ngạc nhiên về thái độ hùng dũng đột xuất của mình. Thường ngày, tôi đâu

có bạo gan như vậy. Bạn bè ai cũng bảo tôi là đứa chết nhát. Không hiểu sao bữa nay tôi

bỗng nhiên oai phong lẫm liệt quá chừng. Có lẽ nhờ sự kiện "nhận bà con" của mẹ nhỏ

Hồng. Điều đó giúp tôi tự tin hơn và trong thâm tâm, tôi có cảm giác tôi như một người thân

trong gia đình.

Khi con người ta trở nên tự tin, người ta đâm ra có "uy" dễ sợ. Tôi cũng vậy. Gia Khanh tuân

lệnh tôi răm rắp. Tôi vừa mới "phán" một câu, nó liền cầm lên cuộn giấy và tò mò mở ra. Tôi
hồi hộp theo dõi từng động tác của nó và trong khi trố mắt nhìn, tôi nghe rất rõ tiếng dậm

chân thình thịch theo điệu chachacha của trái tim trong lồng ngực tôi.

Nhưng như ông bà thường nói, họa phúc bất lường. Trong khi tôi đinh ninh Gia Khanh sẽ

kêu lên thích thú và không ngớt trầm trồ khi nhìn thấy tặng phẩm tuyệt vời của tôi, và biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.