HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 175

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Tình yêu ai nỡ chơi khăm

Lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia!

Vẻ mặt tươi hơn hớn của Ngữ càng khiến tôi nổi khùng. Tôi chỉ tay vô mặt Hòa, đanh giọng

hoạnh họe:

- Chính mày quệt râu lên bức tranh phải không?

Có lẽ điệu bộ hung hăng và đằng đằng sát khí của tôi làm Hòa đâm ngán. Nó không dám thú

thật:

- Đâu có! Mày vẽ bức tranh này hồi nào, tao đâu có biết!

Thấy Hòa một mực chối quanh, tôi liền nộ khí xung thiên và khác hẳn lối ăn nói nhỏ nhẹ

thường ngày, tôi đột ngột quát lớn:

- Biết! Mày biết! Trong thời gian tao vẽ bức tranh này, mày lúc nào cũng quẩn quanh rình

rập và chờ cho tao hớ hênh là mày ra tay ám hại. Mày là thằng đểu. Mày là đồ tiểu nhân. Hèn

gì người ta bảo "nhất lé, nhì lùn..."

Tôi nói chưa dứt câu, Hòa đã hầm hầm cắt ngang:

- Thôi, thôi, mày chửi tao như vậy đủ rồi! Đúng là tao đã táy máy nguệch ngoạc vào bức

tranh của mày. Tao là đồ tiểu nhân. Nhưng mày đâu có quân tử hơn tao. Mày còn gian ác

hơn tao gấp một tỉ lần!

Giọng lưỡi thằng Hòa khiến tôi chưng hửng. Thật tôi chưa thấy ai tráo trở như nó. Tôi kết

tội nó chưa xong, nó đã bày đặt kết tội ngược lại tôi.

- Tao làm gì mà mày kêu gian ác? - Tôi cau mặt hỏi.

Hòa hậm hực:

- Sao nhỏ Hồng biết tao gọi nó là Chung Vô Diệm? Chính mày nói với nó phải không?

Hòa nhắc lại chuyện cũ khiến tôi giật nảy người. Câu chuyện ngang trái này xảy ra từ năm

ngoái, không hiểu sao Hòa lại biết và bây giờ lôi ra buộc tôi tôi. Mà nào phải tôi cố tình chơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.