- Đi ăn chè! Tao đãi mày!
Châu dẫn tôi ra quán chè trước cổng trường, kêu hai ly thật to. Tôi lây thằng Ngữ, ghét chè
nhất thế giới. Tôi chỉ khoái uống cà phê. Nhưng trước niềm hân hoan của Châu, tôi không
nỡ
từ chối. Tôi bưng ly chè to tổ bố, múc từng muỗng nhỏ cho vào miệng.
Và mặc cho Châu huyên thiên đủ chuyện bên tai, tôi vừa nhấp nháp vị ngọt vừa nghiền
ngẫm về những éo le của đời người. Rốt cuộc thì rồi tôi cũng được lên sân khấu, nhưng thay
vì trở
thành ca sĩ, tôi lại thành kịch sĩ. Tôi chẳng được hát song ca chung với Gia Khanh, cũng
chẳng đóng được một vai sang trọng. Số tôi là số ăn mày nên chỉ hợp với vai đầy tớ. Nếu
không có lời thầy dùi Gia Khanh, tôi đã từ chối thẳng thừng, mặc cho thằng Châu nài nỉ rã
họng.
Nhưng Gia Khanh đã phán, tôi chỉ biết nhắm mắt nghe theo. Những ngày sau đó là những
ngày tập dượt. Vì thời gian gấp rút nên thằng Châu bắt tôi tập cật lực. Hóa ra đóng kịch cũng
không đến nỗi khó lắm. Hơn nữa,vai đầy tớ của tôi là vai phụ, chỉ xuất hiện trên sân khấu có
mấy phút phù du, nên tôi chẳng vất vả bao nhiêu. Xem tôi tập, Châu đứng bên ngoài gật gù
động viên:
- Khá lắm! Cố lên Khoa ơi!
Nó khen tôi mà sao tôi chẳng thích thú chút nào. Mặt tôi cứ rầu rầu. Cứ nghĩ đến chuyện
trong khi tôi lăn lưng ra làm đầy tớ thì cùng lúc đó, Hòa lé đang tập hát chung với Gia Khanh
ở đâu đó, bụng tôi cứ ấm a ấm ách.
Nhưng rồi đúng như ông bà nói "ở hiền gặp lành", nỗi gian khổ của tôi đã được đền bù. Tới
ngày biểu diễn văn nghệ, Gia Khanh đã giữ lời hứa. Mấy phút trước khi vở kịch mở màn, nó
đứng sau "hậu trường" ngoắc tôi:
- Khoa lại đây!
Tôi hí hửng chạy lại.