HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 203

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Đợi cho tôi lại gần, Gia Khanh thò ngón tay trỏ quẹt lên đít nồi rồi huơ huơ trước mặt tôi,

mỉm cười bảo:

- Khoa đứng yên để Gia Khanh vẽ râu cho!

Chuyện "vẽ râu" lần trước khiến tôi đau khổ bao nhiêu thì cú "vẽ râu" lần này khiến tôi tươi

tỉnh bấy nhiêu. Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy ngón tay của Gia Khanh lướt nhẹ trên mặt tôi

mềm mại và âu yếm xiết bao! Chỉ tiếc là râu con người ta mọc ít quá, chứ nếu râu cũng mọc

tràn lan khắp mặt mày đầu cổ như cỏ dại, hẳn tôi sẽ tận hưởng cái cảm xúc ngọt ngào đó lâu
hơn nữa.

Trang điểm cho tôi xong, Gia Khanh đứng lùi ra một bước, nghiêng đầu ngắm nghía. Vừa

ngắm nó vừa cười khúc khích.

- Gì mà cười? - Tôi chột dạ hỏi.

- Trông Khoa "láu" lắm!

Nói xong, Gia Khanh đưa cho tôi một cái gương con.

Tôi tò mò nhìn vào gương. Và tôi cũng không nhịn được cười. Gia Khanh đã quệt cho tôi hai
hàng lông mày rậm rì như hai con sâu róm. Mỗi lần tôi nhướng mắt, hai con sâu róm ngọ

nguậy trông phát ớn. Nhưng buồn cười nhất là hai hàng ria mép. Hai hàng ria dài và vểnh

cong lên như ria của d'Artagnan khiến gương mặt tôi nom láu cá không thể tưởng.

Với bộ tịch như thế, tôi vừa ló mặt ra sân khấu, đang còn ngơ ngơ ngác ngác, chưa nói được

câu nào, tụi bạn đã cười ầm. Và mặc dù xuất hiện không nhiều, nhưng những pha "diễn" của

tôi luôn được chào đón bằng những tràng pháo tay tán thưởng. Cho đến khi rời khỏi sân

khấu, tôi cũng không thể nào tưởng tượng được con người ta có thể thành công trong môn
kịch bằng cách vừa diễn vừa... run như tôi.

Gia Khanh đã đứng sẵn sau bục gỗ với chiếc khăn ướt trên tay. Tôi vừa lò dò leo xuống sân

khấu, Gia Khanh đã tiến tới trước mặt tôi, dịu dàng nói:

- Để Gia Khanh chùi lọ nghẹ cho!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.