- Có. Giống hệt tờ giấy... các-bon.
Trong khi tôi mặt nhăn mày nhó thì Ngữ ôm bụng cười bò. Lát sau, nó quệt nước mắt, chậm
rãi nói:
- Vấn đề không phải ở chỗ con Hồng "chà-và". Đẹp xấu không đóng vai trò gì ở đây. Trái lại,
tình yêu càng "ngang trái", càng "khập khiễng" càng sinh ra lắm tứ thơ. Tất cả chỉ do mày
thôi. Tự cổ chí kim, không một nhà văn, nhà thơ lớn nào lại leo lên giường nằm trùm mền
tìm cảm hứng. Cảm hứng sáng tác nằm chỗ khác. Nó nằm ở ngoài thiên nhiên. Mày phải đi
ra sau vườn, đi ra ngồi ngoài bờ ao, mắt ngắm cỏ cây, tai nghe chim hót, ban ngày đợi chiều
xuống, buổi tối đợi trăng lên. Lúc ấy, nghĩ về em Hồng mày sẽ thấy nước da em không còn
giống giấy các-bon nữa mà giống giấy pơ-luya chính hiệu, mày sẽ nhớ em da diết, rồi tứ thơ
tự dưng cuồn cuộn đổ về như thác lũ, muốn ngăn cản cũng không được. Rồi mày sẽ viết ra,
rồi tao sẽ
đăng lên báo tường của lớp. Rồi cứ theo cái đà đó, chẳng mấy chốc mày sẽ trở thành một
nhà thơ nổi tiếng không kém gì Nguyễn Du.
Ngữ nói tràng giang đại hải. Nói xong, nó cười toe. Trong khi đó, tôi đực mặt ra nghe những
lời ngọt như mía lùi của nó. Tôi không biết tôi có bắt chước Nguyễn Du được tí ti ông cụ nào
không, chứ khi khuyên tôi rõ ràng thằng Ngữ bắt chước y hệt cái giọng của Nguyễn Bỉnh
Khiêm vịnh cảnh nhàn "thu ăn măng trúc, đông ăn giá, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao". Nó còn
xúi tôi noi gương lối sống của các cụ ngày xưa, kiểu như "khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên".
Tôi nghe nó nói, trong bụng nửa tin nửa ngờ, cứ nghi nó chơi xỏ tôi. Chỉ khi nghe đến những
câu cuối cùng, tôi mới thôi ngờ vực. Ngữ hứa hẹn sẽ đăng bài của tôi khiến tôi mừng rơn.
Lòng tôi bỗng chốc quên hết giận hờn.
Tôi nhìn Ngữ, bâng khuâng hỏi:
- Ngày mai tao sẽ đi.
- Đi đâu?
Tôi tặc lưỡi: