hầm hầm. Nhưng Ngữ chẳng hề bận lòng về thái độ cáu kỉnh của tôi. Chắc nó tưởng tôi đang
tập tành "đau khổ" nên mặt tôi mới "sưng" lên như thế.
Chỉ đến khi tờ báo tường tháng đó sắp ra mà chẳng thấy tôi gởi bài như mọi lần, Ngữ mới
ngạc nhiên. Nó lân la lại gần tôi, hỏi:
- Mày đã sáng tác được bài nào chưa?
Tôi mím môi:
- Chưa.
Ngữ trố mắt:
- Ủa, sao lâu vậy? Mấy hôm nay tao thấy mày "đau khổ" lắm mà. Đau khổ bao giờ cũng là
chất liệu của văn chương. Nó tạo nên...
Tôi cay cú ngắt ngang li thuyết giảng của Ngữ:
- Nhưng mà tao đau khổ vì chuyện khác.
- Chuyện gì?
Tôi nói, giọng ganh tị:
- Chuyện mày giành mày thương hết mấy đứa sáng láng, mày chừa lại cái "cột nhà cháy"
mày bắt tao thương...
Ngữ cười hì hì:
- Trời ơi, thương chơi chớ có phải thương thiệt đâu mà mày so bì!
Tôi quạu quọ:
- Thương chơi tao cũng không thương nổi. Tao nghe lời mày, tối nằm ráng tưởng tượng
nước da nhỏ Hồng trắng tinh như tờ giấy...
Ngữ cắt ngang lời tôi, giọng nén cười:
- Mày thấy nó có giống tờ giấy không?
Tôi giận dỗi: