HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 26

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Như vậy là mày chịu thương em Hồng rồi hén?

Biết mình đã sập bẫy, tôi thở dài xuôi xị và kháng cự bằng một giọng yếu ớt:

- Nhưng nhỏ Hồng dữ như chằn. Nó mà biết tao "thương" nó, nó chửi tao tắt bếp.

Vẻ mặt đưa đám của tôi chẳng khiến Ngữ động lòng. Nó quắc mắt:

- Mày chỉ giỏi phịa! Mày không nói, làm sao nó biết được? - Rồi Ngữ bỗng nghiêm giọng -

Bây giờ tao hỏi thật, mày có muốn viết được những áng thơ văn bay bướm không?

- Muốn! - Tôi gật đầu như máy.

- Mày có muốn những sáng tác của mày được đăng lên báo tường không? - Ngữ lại hỏi.

Tôi liếm môi:

- Muốn.

Ngữ ranh mãnh:

- Thế mày có muốn thương em Hồng không?

Lần này thì tôi hết đường tránh né. Tôi đành phải nuốt nước bọt, bần thần đáp:

- Muốn.

Ngữ cười toe:

- Khá lắm! Bây giờ tao mới nhận ra là mày có năng khiếu... văn nghệ!

Ngữ khen tôi mà sao tôi chẳng thấy vui. Thấy nó cười, tôi cũng nhe răng cười theo nhưng

miệng tôi cười như mếu. Từ khi tôi mở miệng "kết nạp" nhỏ Hồng làm "người yêu", lòng tôi

bỗng nặng như đeo đá. Tôi tưởng như tôi vừa mới "rước vạ" vào mình. Trước đây lòng tôi

thanh thản biết bao nhiêu, tự dưng đi nghe lời thằng cha chủ bút hắc ám kia, để bây giờ tôi

phải mang nặng bên lòng "nỗi nhớ thương" dù là thương theo kiểu tôi, chỉ có ma mới biết.

Trong khi Ngữ ngồi rung đùi thưởng thức thành quả "dụ dỗ" của nó thì tôi cứ lầm bầm cay

đắng và không tiếc lời nguyền rủa "mối tình" vừa chớm nở của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.