Mấy con cá trong ao nhà thằng Nghị là cá quỷ. Thấy tôi ngồi buồn thỉu buồn thiu, chúng kéo
cả bầy thò đầu lên mặt nước lỏ mắt dòm tôi. Chúng có vẻ thắc mắc sao tôi ngồi đó làm gì mà
không chịu câu chúng cho vui.
Bộ tịch của bọn cá trông bắt ngứa con mắt. Tôi định nhặt mấy hòn sỏi trên bờ ném cho
chúng bể đầu chơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn thôi. Tôi phải giữ lòng tĩnh lặng để lát nữa
đón nàng... thơ. Nàng sẽ nương theo nắng chiều mà đến cùng tôi. Nếu nàng bắt gặp tôi đang
hì hục đánh nhau với bọn cá, hẳn nàng sẽ chạy dài, không hẹn ngày trở lại.
Dặn lòng như vậy, tôi không thèm dòm xuống ao nữa. Mặc kệ bọn cá. Chúng muốn giễu tôi
cứ việc giễu. Tôi bân khuâng nhìn lên những cụm mây lờ lững, xem nàng thơ của tôi sắp đến
chưa.
Nhưng nàng thơ chưa kịp đến thì thằng Bá yêu tinh kia đã đến trước. Nó đứng lấp ló sau gốc
mận cuối vườn và thò đầu ra kêu tôi:
- Ê!
Tôi giật bắn người và lập tức quay phắt người lại. Thấy cặp kiếng cận thò ra sau gốc cây, tôi
lặng người đi, không nói được một lời.
Bá cười hì hì:
- Mày ngồi làm gì vậy?
- Tao đợi! - Tôi chán nản buột miệng - Còn mày ra đây chi vậy?
- Tao ra chơi với mày! - Bá khịt mũi, thắc mắc - Mày đợi ai ngoài này vậy?
- Tao đâu có đợi... ai...
Bá ngạc nhiên:
- Chứ sao mày bảo là mày đợi?
Túng thế, tôi đành ngần ngừ thú thật:
- Tao đợi... chiều xuống.