- Mày đúng là gan cùng mình! Trên cõi đời này, có lẽ chỉ có mình mày là dám nhào vô bà
chằn lửa đó. Mày về với nó, mỗi ngày nó túm tóc mày ba lần nó quay như quay dế, mày chịu
làm sao thấu, Khoa ơi!
Tôi chết ngồi trên ghế, mặt mày tái ngắt. Mãi một lúc sau, tôi mới lắp bắp được vài tiếng:
- Có phải tao yêu... thiệt đâu! Tao chỉ yêu chơi thôi!
- Ha ha! Yêu chơi! Lần đầu tao mới được nghe cái từ rùng rợn này! Mày tưởng tụi tao là con
nít hả Khoa?
Hòa vừa nói vừa ngả người vào lưng ghế, cười sằng sặc.
Tôi nói thật nhưng coi bộ Hòa và Nghị không tin. Cực chẳng đã, tôi phải lôi Ngữ ra làm
chứng:
- Không tin, tụi mày hỏi thằng Ngữ coi! Chính nó bày tao như vậy! Nó bảo tao yêu nhỏ Hồng
để có hứng làm thơ cho nó đăng báo.
Hòa lập tức ngưng cười. Nó trố mắt dòm tôi:
- Ủa, vậy hóa ra mày yêu theo chỉ đạo hả? Thôi thế thì chết mày rồi! Mày đúng là Tam Tạng
bị ma vương quỷ sứ dụ dỗ rồi, Khoa ơi! Trời phú cho mày trái tim băng giá, mày tu hành sắp
thành chánh quả rồi, bây giờ còn nghe lời thằng Ngữ đắm say nữ sắc làm chi! Mà phải em
Hồng đẹp đẽ gì cho cam, mặt mũi em ngang Chung Vô Diệm, thân hình em tựa Mẫu Dạ Xoa,
thằng Ngữ đi ngang không thèm nhìn, nó ghét mày nó bắt mày yêu cho bỏ ghét. Mày ham
được đăng thơ lên báo, nhắm mắt yêu càn, đáng đời mày, Khoa ơi là Khoa!
Hòa vốn mê đọc truyện Tàu. Sáng ngày hôm sau thi học kỳ, tối hôm trước nó vẫn còn nằm
ôm mấy bộ Tam Quốc, Thủy Hử "luyện" riết. Cũng nhờ như vậy mà những tối trời mưa,
chẳng đi chơi đâu, mấy anh em nằm quấn chăn trên giường nghe nó kể chuyện Tào Tháo,
Trương Lương cũng đỡ buồn. Nhưng bữa nay tôi chẳng còn phục tài kể chuyện của nó nữa.
Nó lôi mấy nhân vật trong sách ra trêu tôi khiến tôi ngượng chín người.
Trong khi tôi ngồi sượng trân thì Bá chĩa mũi dùi sang Ngữ. Nó hấp háy mắt: