Nghe Ngữ nói, tôi biết nó có ý muốn "chạy làng". Thấy bạn bè châm chích quá, lại nghe Bá
đòi méc cô Tần, Ngữ bắt đầu hoảng. Tôi đành phải lên tiếng "chạy tội" cho Ngữ:
- Đúng là thằng Ngữ không xúi. Nó chỉ... đề nghị thôi! Nhưng mà tao nào đã yêu nhỏ Hồng
đâu. Tao chỉ mới... nghĩ về nó thôi.
Nghị nheo mắt ngó tôi:
- Bộ mày tưởng cái tội "nghĩ về" nhẹ hơn tội "yêu" hả? Được rồi, tao sẽ thông báo cho em
Hồng biết là mày lúc nào cũng "nghĩ về" em, xem thử ý kiến em ra sao.
Mặc dù biết Nghị nói chơi nhưng nghe nó dọa, tôi bỗng thấy lạnh gáy. Nhỏ Hồng mà biết tôi
dám cả gan "nghĩ về" nó, chẳng biết nó sẽ "nghĩ về" tôi như thế nào. Biết đâu nó chẳng nhai
xương tôi!
Hòa kết thúc buổi thảo luận chuyên đề về mối tình ngang trái của tôi bằng cách gân cổ rống:
- Thôi là hết chia ly từ đây, tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi...
Hòa hát hay nhất lớp. Giọng nó ấm và mượt mà, rất truyền cảm. Nhưng bài hát mà nó đang
hát để giễu tôi lúc này đúng là truyền cảm... cúm!
Chương 4: Hoa Hồng Xứ Khác
Sau sự kiện quái quỉ đó, Bá hỏi tôi:
- Bộ mày muốn đăng bài lên báo tường lắm hả?
- Ừ! - Tôi liếm môi, khẽ đáp.
Bá gật gù:
- Tao sẽ chỉ cho mày một cách. Cách này khỏi cần phải yêu, khỏi cần phải nghĩ tới con Hồng
"chà-và" chi cho mệt.
- Dễ không? - Tôi thấp thỏm.
- Dễ ợt.