HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 72

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Những ngày tờ báo sắp ra, cả lớp nôn nao chờ xem lần này tên Thanh Khương lì lợm kia sẽ

giở những trò lăng nhăng gì nữa. Nhưng khi tờ báo được treo lên, dò tìm mỏi mắt không

thấy nhà thơ Thanh Khương tái xuất giang hồ, đứa nào đứa nấy thất vọng ra mặt.

Ngữ giả vờ xuýt xoa:

- Em Thanh Khương teo rồi!

Lập tức, một đứa khác phụ họa:

- Sau khi đọc lời thông báo "tìm trẻ lạc" trên bảng, hắn trốn luôn rồi! Chắc hắn sợ bị bắt "giải
giao" về cho em Hồng "chà-và" trị tội!

Đứa vừa thốt lên lời "phạm thượng" kia là thằng Châu. Châu là tay trống của lớp, cùng ban

văn nghệ với Hòa lé. Nó người ốm nhom ốm nhách mà cái miệng thì rộng quá mang tai, lúc

nào cũng bô lô ba la không thua gì thằng Bá. May mà hôm tờ báo "phát hành", nhỏ Hồng

nghỉ

học, chứ nếu không nó đã xé xác thằng Châu rồi.

Hôm đó, mặc cho tụi bạn nhao nhao bàn tán, tôi chỉ ngồi cười ruồi. Có lẽ ngoài Ngữ ra, tôi là
người duy nhất biết được tông tích của nhà thơ Thanh Khương quái quỉ kia. Hắn chẳng trốn

đi đâu sất. Hắn vẫn xuất hiện sờ sờ trên mặt báo, trước mắt mọi người. Có điều, hắn đội một

cái tên khác.

Lần này, Ngữ ký bút hiệu mới: Ngu Kha. Khi Ngữ đưa bài thơ của Ngu Kha cho tôi minh họa,

tôi nhận ra ngay tuồng chữ của nó. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại dại dột buột miệng:

- Tao thấy cái tên này nó đần đần làm sao!

Ngữ "độp" tôi liền:

- Có mày đần thì có! Cái bút hiệu thâm thúy như vậy mà mày dám chê!

Tôi giương mắt ếch:

- Thâm thúy chỗ nào đâu?

Ngữ hỏi lại, giọng ranh mãnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.