HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 85

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, tôi chợt giật mình. Tôi cảm tưởng tôi đang lây bệnh của thằng

Ngữ. Mấy hôm nay, nó chuyển qua "thương thiệt", nó nhờ tôi giúp. Tôi giúp nó chưa xong,

lại đi bắt chước nó, chắc mọi sự rối tung. Nghĩ vậy, tôi hãi quá. Tôi ra sức giữ gìn. Tôi cố dằn

lòng tụng niệm. Tôi là thầy Tam Tạng. Thiên Trúc đi gần tới nơi, đừng bắt tôi nửa đường

"chuyển hệ" thành... Trư Bát Giới, hễ thấy con gái là mê tít thò lò.

Ngữ chẳng nghi ngờ gì tôi. Ngày ngày nó vẫn ngồi thấp thỏm quan sát trận địa từ xa. Nó

chong mắt chờ Gia Khanh quay xuống hỏi mượn tôi "một cái gì đó".

Trong khi tôi đinh ninh lời tiên đoán của Ngữ sẽ không bao giờ xảy ra thì bỗng một hôm, Gia

Khanh hỏi mượn đồ của tôi thật. Dĩ nhiên, nó không mượn thước, mượn gôm. Lần này, nó

hỏ

mượn viết:

- Khoa có viết đỏ không, cho Gia Khanh mượn đi!

Tôi đang xài cây viết hai màu, màu xanh và màu đỏ. Tôi liền nhanh nhẹn đưa cho nó, miệng

kèm theo một nụ cười thật tươi. Trước đây, trong những trường hợp như thế này, tôi không
bao gi cười. Gia Khanh hỏi món gì, tôi làm thinh đưa món đó, mặt lạnh như tiền. Nhưng lâu

nay nó không quan hệ "hỏi-mượn" với tôi, tôi thấy nhớ nhớ. Vì vậy, sáng nay vừa bắt gặp

đôi mắt long lanh quen thuộc quay xuống, tôi nghe tim mình đập thình thịch và lập tức

nhoẻn miệng cười.

Khi Gia Khanh quay lên, tôi liếc xuống chỗ Ngữ ngồi. Nó đang nhìn tôi, nháy nháy mắt, mặt

mày rạng rỡ như hoa mùa xuân. Chắc hẳn nó vui lắm! Tội nghiệp, nó đâu có biết tôi vui hơn

nó gấp tỉ lần.

Lát sau, Gia Khanh lại quay xuống. Nó trả viết cho tôi và như thường lệ, nó cảm ơn tôi bằng

cái giọng êm ái như ru.

Còn tôi, khác với thường lệ, lần này Gia Khanh chưa kịp quay lên, tôi đã đánh bạo "nổ"

trước:

- Gia Khanh... nè!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.