HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 87

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Gia Khanh khen bài thơ của Ngu Kha làm tôi tức anh ách. Tôi đang giúp Ngữ, nhưng thấy nó

sắp sửa thành công, tôi lại đâm ra ghen tị, bứt rứt. Nhưng đã lỡ hứa với nó, tôi phải gắng

làm tròn trách nhiệm. Tôi liếm môi, hỏi câu quyết định:

- Thế Gia Khanh có biết Ngu Kha là ai không?

- Làm sao Gia Khanh biết được!

Gia Khanh đáp với vẻ ngỡ ngàng. Và chẳng hiểu nó đã rõ âm mưu đen tối của bọn tôi chưa

mà nó bỗng hỏi lại, giọng cảnh giác:

- Nhưng Ngu Kha là ai, việc đó đâu có dính dáng gì đến Gia Khanh?

Tôi cười chúm chím:

- Có đấy! Tại Gia Khanh không biết đó thôi!

Rồi thấy Gia Khanh vẫn chưa hiểu, tôi bèn giải thích:

- Chữ Kha tức là tên Khanh đấy!

- Kha sao lại là Khanh?

- Ừ, đó là tên Khanh bỏ chữ "nh".

Mặt Gia Khanh thoạt ửng đỏ. Tôi tưởng nó sẽ quay phắt đi. Nhưng không, Gia Khanh mỉm

cười, láu lỉnh:

- Thế còn chữ Ngu? Ngu là gì?

Tôi hắng giọng:

- Ngu là tên người... khác.

- Người khác là ai?

Gia Khanh hỏi thẳng làm tôi đâm hoảng. Mục đích của cuộc "đối thoại" hôm nay là làm cho
Gia Khanh hiểu được tình ý của Ngữ. Từ nãy đến giờ, tôi phải cất công dệt từng mắt lưới để

giăng bẫy Gia Khanh, nhưng đến khi nó rơi vào tròng rồi, tôi lại đâm ra lóng ngóng, không

biết xử lý ra sao. Thái độ điềm tĩnh của Gia Khanh khiến tôi không đủ can đảm khai tên thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.