HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 90

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Tôi liền "tường thuật tỉ mỉ". Vừa nói, tôi vừa liếc Ngữ. Mặt nó căng ra như mặt trống, cặp

mắt thì thao láo, tai dỏng lên như tai mèo, điệu bộ nom hài hước dị dạng quá chừng.

Kể đến chỗ chữ Ngu, tôi bỗng ngập ngừng. Ngữ chột dạ:

- Mày làm gì ấp a ấp úng vậy? Em có biết Ngu là tao không?

Tôi gật đầu:

- Biết.

- Mày nói hả?

Tôi lắc đầu:

- Tao không nói. Tao chỉ bảo nó tự đoán lấy. Mà lớp mình thì chỉ có một mình mày "ngu"

chứ

đâu còn ai "ngu" nữa!

Lâu nay, tôi luôn luôn bị "lép vế" trước mặt Ngữ, bây giờ lợi dụng thời cơ nghìn năm có một,

tôi chửi nó chơi. Tưởng Ngữ sẽ nổi khùng cự lại, nào ngờ bữa nay nó hiền khô. Không

những nó không giận tôi mà còn ngoác miệng ra cười:

- Cho mày chửi! Mày cứ giúp tao tận tình vào, rồi muốn chửi bao nhiêu cũng được! Tha hồ!

Ngữ làm tôi kinh ngạc thực sự. Thời nó còn "thương chơi", tôi mới đụng nó một câu, nó nói

lại mười câu. Bây giờ "thương thiệt", nó tự dưng từ bi bác ái quá chừng. Chẳng lẽ đó là triệu

chứng của bệnh... yêu sao?

Tôi tự hỏi và không trả lời được. Ngữ chắc thừa sức giải đáp, nhưng tôi không tiện hỏi. Lúc

này, Ngu Kha bận bù đầu. Ngày nào nó cũng sáng tác cả chục bài thơ. Nó hút thuốc vàng tay.

Tối, nó thức khuya lơ khuya lắc, tẩy tẩy xóa xóa. Sáng ra mắt nó đỏ kè.

Dòm nó, tôi không hiểu rốt cuộc thì "thương thiệt" là ngu hay khôn!

Chương 9: Hoa Hồng Xứ Khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.