- Thật bất ngờ! Đây là tiếng hát vượt... bức tường âm thanh!
Tiếp đó, ban văn nghệ xúm vào, mỗi người khen một câu.
Riêng Hòa lé chẳng bình luận gì. Nó ngồi im trên bục gỗ lặng lẽ cười ruồi. Chỉ có đôi mắt nó
là long lanh tinh quái. Chắc nó hiểu: dịp may đã đến!
Kể từ lúc đó Hòa lĩnh xướng bên nam, Gia Khanh lĩnh xướng bên nữ. Và cả hai bao giờ cũng
đứng cặp với nhau trong những tiết mục song ca.
Khách quan mà nói, đó là đôi song ca sáng giá nhất trường. Từ khi đứng chung với nhau,
Hòa và Gia Khanh đem về cho lớp hết giải thưởng này đến giải thưởng khác.
Thành công vang dội đó khiến cho hầu hết thành viên của lớp nở mày nở mặt. Dĩ nhiên, bên
cạnh đa số hân hoan vẫn lấp ló những khuôn mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Như nhà
thơ Ngu Kha chẳng hạn.
Xem Hòa và Gia Khanh biểu diễn trên sân khấu, Ngữ hừ mũi bình luận:
- Thằng Hòa nó cà giựt cứ y như khỉ mắc phong!
Thấy Hòa đứng sát rạt Gia Khanh, tôi bực bội không thua gì Ngữ, liền cay cú đế thêm:
- Nó còn đụng cả vào tay Gia Khanh nữa kìa!
Như lửa được đổ thêm dầu, Ngữ sầm mặt rít qua kẽ răng:
- Đồ ma giáo!
Một lát, tôi lại kêu lên:
- Trời, coi cặp mắt nó kìa! Hát không lo hát, nó cứ liếc Gia Khanh hoài!
Ngữ lại cau mặt:
- Đồ... đồ... lé kim!
Hòa không biết tôi và Ngữ đang thi nhau chửi nó. Nó lại nhoẻn miệng cười duyên và
nghiêng đầu về phía Gia Khanh một cách tình tứ. Tôi vội bấm Ngữ:
- Trời ơi, coi nó ngả ngớn chưa kìa!