HOA LINH LAN - Trang 15

"Cha ơi, cha có biết, con muốn cha ở bên mỗi ngày nhiều như thế nào

không?" - Nó nói với cha mỗi khi đến thăm ông. Nhưng buồn bã thay, ngày
nối ngày, ông vẫn thế, là một kẻ điên, chẳng hiểu được bất kỳ điều gì con
trai mình cố công bày tỏ.

Đã có những lúc, nó muốn khóc thật lớn. Nhưng nó không làm được. Vì

nó phải làm đàn ông. Chẳng phải người ta nói, đàn ông không được khóc
bao giờ đó sao?

Năm mười bốn tuổi, nó bắt đầu có những biến chuyển lớn trong cơ thể.

Đôi khi, nó cảm thấy đau ở chỗ đó. Đôi khi, nó lại thấy "cái đó" không như
ngày thường. Đôi khi, ngủ dậy, nó thấy quần mình ướt. Điều đó làm nó
hoảng sợ vô cùng. Thời buổi đó không có nhiều sách báo như bây giờ, thấy
cô cũng ngại ngùng khi dạy dỗ về những chuyện thầm kín của tụi nhỏ. Có
lẽ, với một đứa trẻ bình thường, không phải chịu nhiều áp lực trong giai
đoạn tuổi thơ, thì việc đó cũng không có gì trầm trọng lắm. Nhưng, nó khác
mà, rất khác. Ám ảnh vẫn luôn còn đó, nó lớn lên, đã có gì đó rất không
bình thường, trong nhiều năm, rất nhiều năm.

Nó đã nhốt mình trong nhà và nhịn ăn suốt ahi ngày, nghỉ học mất một

tuần. Vì nó sợ, mình sắp biến thành "thằng không chim" thật rồi. Nó sợ hãi
chẳng dám giãi bày cùng ai. Sợ mọi người biết sẽ lại tiếp tục cười cợt lên
nỗi đau của nó. Còn mẹ nó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với
con trai mình. Tất nhiên, bà cũng chỉ là một người phụ nữ, dù giỏi giang tới
đâu cũng khó lòng bao quát khắp thế giới.

Một đứa trẻ không cha quả thật rất tội nghiệp. Không có cha ở bên khi

trưởng thành, chỉ cho nó biết việc gì đang, đã và sẽ phải diễn ra trong cuộc
sống. Sự thay đổi nào là cần, dĩ nhiên và tất yếu phải diễn ra.

Thế là.

Nó đã trải qua giai đoạn dậy thì đầy khó khăn như thế đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.