HOA LINH LAN - Trang 16

Sợ hãi.

Cô đơn.

Một mình.

Và cuối cùng vẫn là sợ hãi.

Thật khó tưởng tượng được, nó đã trưởng thành như thế nào? Nó đã vượt

qua những ngày mười bốn tuổi khó ra sao? Rồi cả mười lăm, mười sáu,
mười bảy, mười tám và đôi mươi nữa chứ... Vậy mà, nó vẫn lớn lên. Sự lo
sợ không làm ai chết đi. Nhưng nó đeo đẳng, không chỉ như một cơn đói,
chỉ cần ăn đủ no là sẽ tan biến. Sự lo sợ khiến cho tâm hồn tan tác trong
một thể xác vẹn toàn.

Quay trở lại năm mười bốn tuổi, nó đã tìm đến... Chúa! Cánh cửa tâm

linh luôn có sức mạnh cứu rỗi những tâm hồn non yếu.

Ngày đầu tiên sau một tuần tự giam cầm trong nhà, nó bước ra ngoài và

tiến thẳng về phía nhà thờ. Nó quỳ xuống sám hối và cầu xin. Nó xin Chú
rộng lượng và hãy buông tha nó, hãy cứu nó ra khỏi số phận này.

"Xin Ngài hãy buông tha cho con!" - Đó là điều mà nó nói... trước khi mẹ

nó tới, tát nó và kéo nó ra khỏi đó.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời, bà đánh con trai

mình. Bà đau đớn lắm. Mỗi bước đi như một mũi kim đâm sâu, khiến cho
những vết thường lâu nay trong lòng bà bỗng dưng chảy máu. Bà lôi nó,
bước vội vã ra phía cổng chính rồi lao ra ngoài. Còn anh mắt nó vẫn hướng
về tượng Chúa... lẩm bẩm: "Xin Ngài hãy tha thứ cho cả mạ của con nữa."

Mẹ nó bật khóc và ôm lấy nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.