HOA LINH LAN - Trang 22

chúng bao giờ chỉ im lặng chịu đựng. Bọn con gái rỉ tai nhau điều này và tôi
cũng tham gia vào mọi cuộc chuyện trò, bàn tán xung quanh những trận
đánh đó. Có đứa cho Khánh nhát gan nên đã chịu đòn mà không đánh lại.
Cũng có đứa nói, bọn con trai quá đông và Khánh đã chống trả nhưng thất
bại vì lực lượng không cân sức. Quan điểm nào cũng đôi phần có lý. Nhưng
cá nhân tôi lại cho rằng, có lối cư xử chuẩn không cần chỉnh.

Có một lần, tôi nhìn thấy Khánh, với những vết bầm dập trên mặt và máu

chảy rất nhiều nơi cánh tay. Cậu ấy lui về phía sau vườn trường, sau một
trận đòn nhừ tử của bọn lớp Mười.

Tôi đi theo.

Vì tò mò.

Sự tò mò của tôi mang lại nhiều điểu hơn tôi nghĩ. Lúc đó chỉ vì là sự

ngạc nhiên cực độ. Sau này, nó còn khiến tôi đóng vai một kẻ đi theo trong
suốt quãng đường dài.

Khánh ngồi bệt ở đống cỏ, bằng sự cố gắng hết sức của cánh tay bị gãy,

cậu ấy kéo khóa quần.

Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi vì xấu hổ. Nhưng chẳng hiểu điều gì,

khiến tôi qua lại nhìn, cậu ấy mở khóa quần ra, nhìn vào "cái đó" của mình,
thở phào một cái rồi cười.

Tôi khi đó - một cô bé mười bốn tuổi như mọi cô bé mười bốn tuổi khác,

nhìn vào hành động của Khánh là biến thái vô cùng.

Hồi sau, tôi đã kể chuyện tôi nhìn thấy đó với con bạn thân của mình, tất

nhiên, kèm theo một rổ thắc mắc. Rồi con bạn thân của tôi lại kể tiếp với
một con bạn khác của nó. Cứ như thế, câu chuyện nhanh chóng được lan
truyền, và mau lẹ hơn tôi tưởng. Tôi không nghĩ câu chuyện này gây hại
cho Khánh, đó chỉ là những thắc mắc hiển nhiên của tôi... Vậy mà...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.