HOA MẬN TRẮNG - Trang 8

lao cứ chạy qua chạy lại trước mặt tôi. Các bia mộ đều có chân và có mặt,
chúng xếp hàng đi từng đoàn tiến về phía tôi. Tôi sợ quá, gào lên gọi bố
mẹ, xin bố mẹ mang tôi về nhà, mà chẳng ai nghe thấy, cũng có thể nghe
thấy mà hai người vẫn cứ lẳng lặng đi xa dần, mỗi người đi một đường.
Thế là tôi khóc, tôi vùng vẫy mà không sao dậy được. Vừa lúc đó tôi nghe
có tiếng gọi rất xa của mẹ tôi:
- Thân, Thân ơi, con làm sao thế?
- Bố mẹ đi đâu, bố mẹ đi đâu rồi. Tôi hỏi lúc dở tỉnh dở mê.
- Con mê ngủ rồi – bố tôi nói và ôm lấy tôi – bố mẹ vẫn nằm cạnh con đây
mà.
Một tay tôi nắm lấy cánh tay bố, tay kia quờ sang bên cạnh vẫn thấy mẹ, tôi
mới yên tâm ngủ tiếp.
Thế rồi có một ngày, bố Hải bỏ tôi mà đi thật. Hôm ấy, đi học về tôi không
thấy bố. Bữa cơm chỉ có hai mẹ con ăn với nhau. Tôi rụt rè hỏi mẹ:
- Bố Hải đâu hở mẹ?
- Bố đi công tác.
- Sao hôm qua bố Hải chả nói gì với con.
Mọi khi, trước khi bố đi bố hay dặn dò tôi từng li từng tí. Nào là không
được nghịch ngợm, nào là phải nghe lời mẹ rồi bố về sẽ có quà. Thấy nét
mặt tôi ỉu xìu, mắt mẹ cũng rưng rưng.
- Sao bố đi công tác mà mẹ lại khóc – tôi hỏi – Mẹ nhớ bố à.
- Ừ.
- Con cũng thế.
- Thôi, ăn đi con, mẹ nói rồi gắp thêm cho tôi miếng trứng vào bát.
Hai hôm sau tôi thấy bố tôi lại trở về, tôi mừng quá reo lên:
- A, bố Hải về rồi, bố về rồi, bố không phải đi công tác nữa chứ?
Tôi ôm choàng lấy bố như muốn giữ không cho bố đi đâu. Bố tôi cũng ôm
chặt tôi, xoa đầu, vuốt ve tôi. Sau một lát im lặng, bố nói:
- Con ạ, bố về để lấy một ít quần áo và đồ đạc cần thiết rồi bố lại phải đi.
Con ở nhà ngoan, nghe lời mẹ, đừng nghịch ngợm bố sẽ mua quà cho.
- Con chẳng thích quà đâu, con chỉ thích bố Hải ở nhà với con thôi, bố Hải
đừng đi công tác nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

    error code: 525
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.