HỎA NGỤC - Trang 259

Chương 48

Trong bóng tối của tầng áp mái, Langdon và Sienna giờ đã bị chia tách

bởi một khoảng trống rộng tới sáu mét. Phía dưới họ hơn hai mét, tấm ván bị
rớt đã nằm yên trên phần khung gỗ căng tấm toan vẽ bức Lễ phong thánh
của Vasari. Cái đèn pin, lúc này vẫn sáng, nằm trên tấm toan, tạo thành một
vết lõm nhỏ, giống như một hòn đá nằm trên tấm bạt lò xo.

“Tấm ván sau lưng em”, Langdon thì thào. “Em có thể bắc nó tới thanh

giằng này không?”

Sienna nhìn tấm ván. “Không thể làm được mà không khiến đầu kia rớt

xuống tấm toan.”

Langdon rất e ngại rằng việc cuối cùng họ cần lúc này là gây ra một cú va

chạm nữa xuyên thủng tấm toan của Vasari.

“Em có ý này”, Sienna nói, di chuyển nghiêng dọc theo thanh giằng, tiến

tới bức tường bên. Langdon bám theo cây xà rầm của mình, mỗi bước chân
càng lúc càng trở nên nguy hiểm khi họ đánh liều rời xa khỏi quầng sáng
đèn pin. Lúc tới được bức tường bên, họ gần như đã chìm trong bóng tối.

“Dưới đó”, Sienna thì thào, chỉ tay vào khoảng tối phía dưới họ. “Gờ

khung tranh. Nó được cố định vào bức tường bên. Nó sẽ đỡ được em.”

Langdon chưa kịp phản đối thì Sienna đã tụt khỏi thanh giằng, tận dụng

các xà rầm đỡ làm cầu thang. Cô dễ dàng xuống được đến gờ của phần
khuôn gỗ. Nó kêu ken két, nhưng vẫn giữ nguyên. Sau đó, Sienna nhích
từng chút men theo tường, bắt đầu tiến về phía Langdon như thể đang nhích
dần ngang qua mép của một tòa nhà cao. Khuôn gỗ lại kêu ken két lần nữa.

Khác gì băng mỏng, Langdon thầm nghĩ. Cần ở gần bờ.
Khi Sienna đi được một nửa đường, và đang tiếp cận thanh giằng nơi anh

đứng bên trên trong bóng tối, Langdon chợt thấy le lói chút hy vọng rằng họ
có thể thoát ra khỏi đây kịp lúc.

Đột nhiên, đâu đó trong bóng tối phía trước, Langdon nghe thấy tiếng một

cánh cửa đóng mạnh lại và những bước chân di chuyển nhanh đang tiến lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.