HỎA NGỤC - Trang 332

làm vậy. Thật may, tới Venice chi rnất hai giờ đi bằng tàu hỏa, và đỉ lại bằng
xe lửa trong phạm ví nội địa thì không cần đến hộ chiếu.

Langdon nhìn Sienna, lúc này dường như đang săm soi bác sĩ Ferris với

vẻ lo lắng. Người đàn ông này đang đau đớn thấy rõ, hơi thở của ông ta nặng
nề, như thể mỗi lần hít vào cũng làm ông ta đau đớn.

Mình hy vọng cô ây nói đúng về tình trạng bệnh, Langdon nghĩ thầm, mắt

nhìn những chỗ phát ban của người đàn ông và tưởng tượng ra những mầm
bệnh đang lững lờ trong không khí bên trong chiếc xe nhỏ xíu, tù túng. Ngay
cả đầu ngón tay của ông ta trông cũng sưng vù và đỏ tấy. Langdon cố xua
nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi đến nhà ga, họ đi ngang qua Đại Khách sạn Baglioni, nơi vẫn thường

tổ chức các sự kiện của một hội nghị nghệ thuật mà Langdon tham dự hằng
năm. Nhìn thấy tòa nhà, Langdon nhận ra mình sắp làm một việc mà anh
chưa từng làm trong đời.

Mình rời khỏi Florence mà chưa kịp tới thăm chàng David.
Với lời xin lỗi thầm gửi tới Michelangelo, Langdon đưa mắt un về nhà ga

phía trước... và hướng dòng ý nghĩ tới Venice.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.