"Ngụy Trình, trước đây khi Long tộc còn thuộc tam giới, ngươi đã vi
phạm luật trời, giết chết thái tử Đông Hải. Sau đó vượt ngục thuần phục
Huyền Môn cung, đồ sát Ân Sơn đài. Vừa rồi còn giết hơn hai ngàn tướng
sĩ của tam giới. Hiện tại ngươi chính là kẻ thù của chúng ta. Ngươi còn dám
ở đó đòi người hay sao chứ?"
Ngụy Trình nhìn bọn người trước mặt cũng không trả lời, chỉ lặp lại lần
nữa.
"GIAO HẮN RA, CÒN KHÔNG CÁC NGƯƠI SẼ HỐI HẬN!"
Hiện tại Ngụy Trình chỉ muốn giết Ân Sơn Tây Xương, còn những việc
khác y không cần thiết nữa. Kiếm Phong Chi đã chết, trái tim y hiện tại
cũng đã đi cùng Kiếm Phong Chi rồi. Trên đời này Ngụy Trình cơ bản
không còn bất kỳ lưu luyến gì nữa.
Kiếm Phong Chi đã nằm lại dưới thảo nguyên rộng lớn, một mình hắn
nơi đó đang đợi y. Diệt xong Ân Sơn Tây Xương y phải nhanh chóng đến
bên cạnh hắn. Tên ngốc đó rất nhát gan, nhất định ở một mình sẽ sợ hãi.
Thấy Ngụy Trình không để ý đến mình, đại tướng quân giận đến run
người.
"Ngông cuồng, ngươi tưởng nơi này là đâu chứ? Còn ngươi là ai? Có thể
tự mình làm chủ hay sao?"
Ngụy Trình vẫn như cũ không quan tâm đến hắn, chỉ xuyên qua đám
đông nhìn Ân Sơn Tây Xương. Y bỗng nhiên nghiến răng một cái.
"GIAO HAY KHÔNG?"
Không có tiếng trả lời, Ngụy Trình giương trường kiếm lên, đáy mắt tràn
ngập lệ khí. Vũ Triệt thầm kêu không ổn. Chưa kịp, Ngụy Trình đã phi lên