HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 113

Lúc này trời đã tối hẳn, Thiên Hoa sơn chìm vào màn đêm tĩnh mịch.

Chỉ riêng căn phòng của các đệ tử Hoàng Thiên Ngạo vẫn xôn xao. Các sư
huynh đệ liên tục thay nhau mang nước vào lau vết thương trên người Tư
Hàn. Lưng hắn máu thịt nhày nhụa, khắp nơi không một chỗ lành lặn. Hắn
nằm úp sấp trên giường, để trần thân trên. Toàn thân phát sốt nóng hầm
hập.

"Ngươi khóc cái gì chứ?"

Kiếm Phong Chi nhìn thấy Lục Niên rơm rớm nước mắt thì đánh vào đầu

y một cái.

"Đại sư huynh, tiểu Thất nhà chúng ta cứ nửa năm ba tháng lại ăn roi vài

lần. Nhưng huynh nói... có phải lần này thê thảm lắm hay không? Lúc bên
trong giải đệ ấy ra, người không còn một hơi thở..."

Lục Niên nhớ lại cảnh tượng khi nhìn thấy Hứa Tư Hàn, quả thật vô

cùng đáng sợ. Y còn tưởng hắn đã chết rồi.

Tư Hàn đến Thiên Hoa sơn năm ba tuổi, mấy năm đầu đều là Lục Niên

đút cơm cho ăn. Trừ thời gian ngủ, thì hầu như bọn họ ngày nào cũng dính
lấy nhau như hình với bóng.

Chính vì như vậy, mấy người bọn họ đều xem Tư Hàn như tiểu đệ nhỏ

của mình mà chăm sóc. Cưng chiều còn không hết. Hiện tại nhìn thấy đứa
nhỏ nghịch ngợm hay cười nói thường ngày nằm bất động trên giường, bất
giác Lục Niên không kiềm được nước mắt.

"Đại sư huynh... hay chúng ta... chúng ta lén mang đệ ấy đến chỗ Nhiếp

Viễn..."

"Đệ còn dám nói? Chỗ đó có nhận người đang chịu án phạt hay sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.