Ngâm Tuyết vừa nói vừa giũ giũ nhưng bất lực, răng tiểu yêu quái rất
khỏe, thật cắn đau hắn.
"Grừ grừ."
Tiểu yêu quái vừa ngoạm chặt vừa giương đôi mắt đầy địch ý nhìn Ngâm
Tuyết. Hắn đành vươn tay còn lại lấy đùi gà đến trước mũi tiểu yêu quái
quơ quơ. Nó ngửi thấy mùi thịt thơm phức liền nhả tay hắn ra, chộp lấy đùi
gà phóng đến một góc phòng ngồi xuống gặm.
Ngâm Tuyết thành công giải cứu cánh tay của mình, nhìn dấu răng in
thành vòng tròn trên cổ tay, có hai chỗ khuyết nơi răng nanh bị mất mà
Ngâm Tuyết thật muốn bật cười.
"Giờ thì ta đã hiểu vì sao tiểu tử nhà ngươi bị bẻ răng rồi. Hay lắm, trên
đời này kẻ dám cắn đại thống lĩnh chắc cũng chỉ có một mình ngươi, tiểu
phụng hoàng!"
Ngâm Tuyết vừa nói vừa âm thầm suy nghĩ. Hỏa phụng hoàng chỉ còn
lưu truyền trong truyền thuyết. Hàng nghìn năm về trước Hỏa phụng hoàng
duy nhất trên thế gian cũng đã niết bàn. Cho nên sự tàn ác của nó chỉ được
lưu lại trong sách vở. Hiện tại hậu nhân xuất hiện trước mắt, cũng chưa biết
tương lai bất kham ra sao, nhưng lại vô cùng hoang dại. Nếu sau này không
thuần phục được chỉ e sẽ mang đến tai họa cho mình.
Nhưng Hỏa phụng hoàng thì hẳn nhiên là do Phụng tộc sinh ra, nếu vậy
thì ai đã sinh ra nó chứ? Phụ mẫu nó ở nơi nào lại để nó lưu lạc cõi trần thế
này?
Tiểu yêu quái vẫn ngồi lủi thủi trong góc gặm đùi gà, giống như sợ ai đó
giành mất đồ ăn của nó. Nhìn đứa trẻ thế kia, Ngâm Tuyết có thể đoán
được nó ít nhiều đã trải qua cuộc sống đói khát thiếu thốn.