HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 295

bước nhảy khỏi cửa sổ chạy về hướng nhà Nhiếp Viễn.

Hiện tại đang là canh hai, ngoài trời đóng băng dường như đến một sinh

vật cũng không còn hoạt động. Chúng đã ẩn nấp đâu đấy chờ cái lạnh khắc
nghiệt dần qua đi.

Tư Hàn đang cõng Hoàng Thiên Ngạo bay đi thì bỗng dưng cảm thấy

tiên khí trong cơ thể tán loạn liền ngã nhào xuống, hất Hoàng Thiên Ngạo
văng vài vòng trên mặt đất.

Tư Hàn hối hận rồi, khi nãy đã không gọi lính canh mà tùy ý mang người

đi. Nhưng mà hắn khi đó đã vô cùng kinh hãi, nên không kịp suy nghĩ bất
kỳ điều gì khác ngoài mang người này đến gặp Nhiếp Viễn.

Nội lực của Tư Hàn không hiểu vì sao chỉ vừa ngủ một giấc hiện tại lại

trống không. Hắn càng không hiểu vì sao khi tỉnh dậy thì thấy sư phụ lại
ngất xỉu nằm bên cạnh mình.

Hắn bò trên mặt đất gấp gáp nâng Hoàng Thiên Ngạo lên.

"Sư phụ, tại ta ngu ngốc hại sư phụ chịu khổ!"

Hắn vừa nói vừa xốc y lên lưng rồi cõng người lao vào tuyết băng qua

cánh rừng nhỏ. Vừa đi nước mắt vừa chảy dài nhòe nhoẹt trên mặt.

"Sư phụ đừng chết... đừng bỏ ta được không?"

Hắn vừa mếu máo vừa cõng người đi. Y toàn thân cao lớn như ngọn túi

to trên người hắn. Nhưng hắn một chút mệt mỏi cũng không có, hiện tại chỉ
mong có thể nhanh chóng đến nơi của Nhiếp Viễn.

Không biết qua bao lâu, Tư Hàn đã mang được Hoàng Thiên Ngạo đến

trước nhà Nhiếp Viễn.

"Lão đầu, lão đầu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.