đến như vậy. Kiếm Phong Chi rất vô tư, nhiều lúc sự ngô nghê của hắn
khiến cho y cảm thấy thật ngoài ý muốn, nó như tản đá nặng đè xuống đầu,
làm cho y luôn cảm thấy ngạt thở.
Rất nhiều năm về trước, lẽ ra Ngụy Trình đã rời khỏi Thiên Hoa sơn trở
về gia tộc thừa kế ngôi vị long vương Bắc hải. Nhưng vì Kiếm Phong Chi
mà y đành ở lại. Những ngày gần đây, Ngụy Trình bắt đầu trở nên thiếu
kiên nhẫn. Phụ vương y liên tục gọi về nhưng Kiếm Phong Chi một chút
ngộ tính cũng không có, khiến bản thân Ngụy Trình vô cùng bứt rứt. Nếu
như trở về thừa kế Bắc hải long vương, như vậy y cũng phải làm nhiệm vụ
duy trì huyết mạch Long tộc, không thể không phong thê lập thiếp.
Ngụy Trình nhìn xuống gương mặt điềm đạm thanh tú, có chút non nớt
cùng ngây ngô, bất giác cảm thấy lòng dâng lên một mảnh mềm mại.
"Phong Chi..."
Y gọi hắn một tiếng nữa rồi cúi đầu hôn lên phiến môi hắn một cái. Sau
khi tách ra còn cảm thấy không đủ, bất giác y nghiêng người vùi đầu vào
gáy hắn hôn mút.
"... Phong Chi, đừng bỏ ta!"
Trong đêm, những lời cầu tình nỉ non thỉnh thoảng lại vang lên.
Sáng hôm sau, Ngụy Trình ôm Kiếm Phong Chi lặn xuống biển. Đến cửa
cấm cung của Đông hải long vương liền bị binh lính chặn lại.
"Các người là ai?"
Ngụy Trình liền lên tiếng.
"Ta là Ngụy Trình, đệ tử của đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo, xin các
vị cho ta vào trong gặp người."