HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 7

Khi sắp lên dốc, hắn cẩn thận dùng một sợi dây buộc chặt hai người lại

với nhau rồi từ từ leo lên. Đến nơi, hắn cùng thi thể của sư phụ mình ngã
xuống đất. Hắn nằm trên nền tuyết lạnh mà thở hắt ra. Trong gió tuyết thấy
rõ làn khí mỏng manh từ miệng hắn. Hắn mở dây cột trên lưng ra, rồi nằm
ngửa hướng ánh mắt ảm đảm nhìn về phía bầu trời với những đám mây
trắng bay bồng bềnh, và những bông tuyết từ trên cao nặng nề đáp xuống
mặt.

Hắn bỗng dưng nghiêng người qua, kéo lấy cánh tay sư phụ đặt trên

tuyết, còn mình thì nằm vào hõm vai y. Chân tay lạnh lẽo cũng ôm lấy thân
thể y.

Lúc này, từ khóe mắt hắn chảy ra hai hàng lệ. Nước mắt vừa rời khỏi

cằm liền đóng băng, thành những hình thù kỳ dị trên gò má hắn. Hắn nhìn
nam nhân bên cạnh, bàn tay nâng lên khẽ vuốt ve ngũ quan y.

"Sư phụ... ta hối hận rồi. Ta trước đây không nên mắng sư phụ, càng

không nên làm những chuyện nghịch thiên, hại sư phụ nhiều lần khổ sở...
Sư phụ, trăm sai ngàn sai cũng là ta sai."

Hắn vừa nói bỗng dưng một dòng máu tươi từ khóe môi chảy tràn xuống

ngực áo màu trắng của y, bất quá hắn không để ý lắm. Ấn ký hình cánh
phượng hoàng dưới đuôi mắt hắn bỗng rực sáng, hắn thấy đầu mình từng
trận nhói đau thì vùi đầu vào gáy y dụi dụi mấy cái.

"Sư phụ, ta đau lắm... rất đau!"

Hắn vừa nói vừa lấy bàn tay lạnh lẽo của y áp lên má mình, tựa như

những ngày xưa lúc hai người còn bên cạnh nhau, mỗi lần hắn đau y đều áp
tay lên má hắn yêu chiều. Chỉ là lần đó rất ấm, còn hiện tại hắn chỉ cảm
thấy giống như một tảng băng đang chạm vào má mình khiến hắn bật khóc.

"Sư phụ, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi. Sư phụ, chúng ta có thể làm lại hay

không? Có thể không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.