HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 765

"Từ thuở còn là thiếu niên."

Hoàng Thiên Ngạo nhìn nhìn những chiếc lá trúc bay bay trong gió.

Thuở còn thiếu niên, bốn từ này nói ra thì vô cùng ngắn gọn, nhưng lại là
cả một hồi ức với rất nhiều chuyện đã xảy đến. Tình cảm là không gì có thể
so sánh được. Cho nên hiện tại y mới nói dong dài cùng họ, cũng đặt niềm
tin vào bọn họ.

Thật lâu sau y mới khàn khàn giọng.

"Hỏa phụng hoàng là người trong lòng ta, cũng là tẩu tử của các ngươi."

Bạch Hổ nghe xong tưởng mình nghe nhầm liền trợn mắt lắp bắp hỏi lại.

"Đại ca... huynh nói cái gì? Là đệ nghe không rõ hay là... đệ không hiểu

ý huynh lắm!"

"Ngươi đã hiểu đúng. Hỏa phụng hoàng chính là tẩu tử của các ngươi!"

Huyền Vũ nhíu nhíu mày không nói gì. Bạch Hổ trợn mắt há hốc mồm

nhìn Hoàng Thiên Ngạo, y cuối cùng cũng mở lòng yêu thích một người,
mà người đó lại là nam nhân. Đây có lẽ là sự thật khủng khiếp nhất mà
Bạch Hổ ngàn năm nay từng nghe thấy.

"Lần này ta có việc, muốn nhờ các ngươi giúp đỡ."

Huyền Vũ nhìn dáng vẻ thất thố của Bạch Hổ thì khẽ tằng hắng mấy

tiếng làm hắn hồi thần. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nghe nói đại
ca có việc nhờ đến mình, Bạch Hổ liền hết sức phấn chấn, ném chuyện tẩu
tử ra sau đầu, giọng ồm ồm, vỗ vỗ ngực.

"Đại ca có việc cứ nói. Chúng đệ nhất định chu toàn."

Hoàng Thiên Ngạo nhìn những lá trúc khô đang từ từ rơi xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.