HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 977

Lục Mạch vạn năm nay chưa từng biết cái gì là ái tình, không biết cái gì

là yêu thương, cho đến khi gặp được Bạch Cửu. Đáng tiếc y nhận ra lòng
mình thì đã quá muộn màng. Hiện tại bằng mọi giá y phải mang được
người đó về bên cạnh rồi sẽ dùng cả đời còn lại để yêu thương sủng ái hắn.

Mấy ngày qua, Lục Mạch không ngừng nhớ đến những ngày tháng còn

bên nhau của hai người bọn họ. Năm đó nếu không đánh thì cũng ép buộc
hắn. Ngày gặp lại còn làm hắn sợ đến suýt mất đi hài tử.

Với Bạch Cửu mà nói, có lẽ khi đối diện cùng y cũng chỉ có sợ hãi. E là

sau này, y cả đời còn lại nếu muốn ở bên Bạch Cửu thì chỉ có thể ở dưới
thân phận của Lục Thiên Minh mà thôi. Ngày hôm đó nhìn thấy y hắn đã sợ
hãi đến mức đánh mất tôn nghiêm của chính mình, càng nhớ lại Lục Mạch
càng cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình ẩn ẩn đau.

"Có lẽ Lục Mạch phải chết!"

Y thì thầm một câu khiến cho thuộc hạ kinh hãi, hắn liền mấp máy môi

hỏi lại.

"Dạ?"

"Sau hôm nay, nếu cứu được Bạch Cửu mang về Huyền Môn cung, sau

này các ngươi gọi ta là Lục Thiên Minh. Hãy nói với Bạch Cửu là Lục
Mạch đã chết trong giao chiến với thiên giới rồi!"

Thuộc hạ nghe xong thì lòng dạ ngổn ngang. Hắn theo Lục Mạch đã rất

lâu, lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân của mình đối với một người chú tâm
nhiều đến như vậy. Có lẽ chủ nhân đã thực sự yêu Cửu công tử kia rồi.

Vậy cũng thật tốt, hiện tại bọn họ cũng đã có thiếu chủ, gia đình ba

người hạnh phúc, chỉ cầu mong chủ nhân sau này bớt muộn phiền, Huyền
Môn cung cũng không phải trải qua lạnh lẽo nữa. Hôm nay, Lục Mạch vì
cứu người trong lòng mà chấp nhận mạo hiểm như vậy. Biết rõ có bẫy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.