HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 213

mắm đó tôi à Người ta quấn cho tôi cái khăn trắng. Rồi tôi đứng ở phía
trong, phía bên trong, ngay phía chân bạn Nhiều người đến phúng điêu lắm,
thăm mà. Người ta lạy cái bàn thờ nhỏ. Mẹ cũng có mặt chớ, ừ ảnh mẹ
Buồn, đâu được tươi tắn như bạn. Chỉ khóc thôi mà không ai lạy bạn hết.
Còn tôi, người ta dí tôi xuống. Hai lạy trả thôi nghe. Nhớ đâu, cứ lạy. Năm
ba lạy, mười lạy. Người ta la quá ừ tôi ngu. Bạn kỳ thiệt. Bạn chết, có gì vui
đâu mà bạn cười bằng miệng, bằng mắt nữa. Bạn bè bạn cũng đông đây chứ
Họ là ai? Học trường nào Lớp mấy ? Huyền hơi giận. Nụ cười hơi kiêu đầy
nhé. Chỉ nhìn thôi sao? Nhưng khuôn mặt cô nhỏ dễ gây thiện cảm quá coi
kìa, cái đám học trò bạn học cứ lần lượt mỗi người thắp một cây nhang sao
ai cũng khóc cũng sụt sùi vậy ? Huyền có nên thắp một cây nhang không
Cứ đứng rụt rè ở đây hoài rồi bao giờ mới gặp được mẹ. Mẹ đâu còn nằm
đây nữa. Mẹ lên xe đi rồi mà. Thôi rồi, còn anh Ngô nữa, đi từ tối qua tới
giờ, chưa về thì phải. Mẹ nằm ngoài nghĩa trang anh Ngô canh ngày canh
đêm, sợ người ta đào lên, lấy trộm quần áo đẹp của mẹ. Ði đến đó gặp mẹ
không Bằng lô cửa sau này này. Bước đi. Nhớ ai bảo cho Huyền và Mai
Quế biết mà hôm mẹ còn nằm ở đây, tụi nó tới đông đủ nhỉ ? Mai Quế ở tù
về, đã có vốn làm lại rổ hành ngò tiêu, ớt bạn bị đổ trong lồng chợ. Tân
Ðịnh rồi à ? Còn Huyền, hôm đó mình gặp đứng ở đầu đường này này.
Ðứng với một nhóm bạn, ngó Huyền. Bọn bạn của Tuyên, quần áo mặt mày
lấc cấc như kẻ gian manh, mà đâu có, hiền lành quá chớ. Ðâu có kịp nói
chuyện với Tuyên. Lúc đó, Huyền bận lắm. Quần áo lại lụng thụng, lại còn
đeo mẹ quá. Có phải cái cậu này hôm đó cùng đi với tuyên tới chỗ này
không vậy ? Sao ngó Huyền như quen ? Mà thắc mắc làm gì những chuyện
đó. Cái bọc này, kỳ quá, cứ đeo dính trên tay mình ôm chặt vào. Nó giựt.
Không được rồi. Phải gặp Kim Trang đưa cho nó. Của nó chớ đâu phải của
mình mà giữ hoài. Ði nưa tìm Kim Trang. Giờ này tới, nó có ở nhà

không ? Huyền cảm thấy mình khỏe hơn ra chiều, đi bộ hoài mà không

biết mệt. Ngõ nhà Kim Trang, Huyền thuộc lòng, từ cái cây chìa hơi quá ra
đường, qua mấy quán cóc trong hẻm. Tới ông chà và đen thui, lúc nào cũng
trạc bụng, ngồi quạt phành phạch trước cửa mặt chằm vằm như cả đời chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.