HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 126

“Trình Tranh, anh lừa tôi!” Nước mắt cô xối xả trào ra, khó nói cho rõ là
bởi đau đớn hay vì điều gì khác.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, quả thực anh không chịu nổi nữa”, cậu ta lẩm
bẩm, hốt hoảng lấy ta chùi nước mắt của cô.

“Anh ra đi! Đau lắm!” Cô khóc lóc, cố sức đẩy cậu ta.

Cậu ta vừa hôn vừa bảo: “Anh cũng đau, cố chịu một chút được không
em…”

Trình Tranh thực ra cũng giống hệt như cô, nào đã trải qua những chuyện
này, chẳng qua dựa vào bản năng để làm thứ mình muốn làm. Cái tắc nghẹn
của cô cùng với sự căng thẳng của bản thân khiến chân tay cậu luống
cuống. Trông thấy nỗi đau đớn cùng với nước mắt của cô càng khiến cậu
chẳng biết làm sao, mồ hôi hòa chung vào với nước mắt Vận Cẩm. Thế
nhưng dục vọng căng tràn khí huyết cũng đang thiêu đốt cậu, cuối cùng cậu
nghiến răng hung hãn rướn người đi vào triệt để. Tô Vận Cẩm trong khoảnh
khắc đau đến không gào lên nổi, chỉ dành lấy hết sức bám siết lấy cậu.
Động tác của cậu vụng về đến nỗi hoàn toàn chẳng có chút kĩ xảo nào, sức
lực tuổi trẻ càng chẳng biết nặng nhẹ gì, động tác mỗi lúc đều thúc mạnh
vào cô, giằng xé cô.

Tô Vận Cẩm ban đầu chỉ thấy đau đớn khôn cùng, dần dà, trong cái thô lỗ
của Trình Tranh, cô cảm nhận được thứ cảm giác trọn vẹn mãn nguyện như
được đền bù, điều này dường như nhắc cô biết rằng, có lẽ, từ nay về sau cô
không còn là một kẻ cô độc nữa.

Nhạy cảm vùng xung động quá mức khiến lần đầu tiên của họ qua loa cho
xong chuyện, Tô Vận Cẩm để mặc cậu ta như một đứa trẻ cứ lặn ngụp trước
ngực mình, muốn mắng chửi thậm tệ, thế nhưng chỉ im lặng vòng tay ôm
chặt lấy tấm lưng trơn láng chắc nịch của cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.