HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 178

-“Đừng dọa anh nữa, anh lo lắm.”


Cơn gió khuya tràn tới, Tô Vận Cẩm thốt nhiên giật mình, chút hơi say
mỏng mảnh đã tan sạch. Cô không dám đọc tiếp nữa, cuống cuồng chặn
một chiếc xe lại, bảo tài xế phóng hết tốc lực về nhà. Thở phù phù bước ra
khỏi thang máy, cô chỉ thấy Trình Tranh đang tựa nghiêng người trên cửa
chống trộm, trong tay cầm chiếc áo vest, hành lý quẳng một bên.

Tô Vận Cẩm rón rén chạy lên phía trước, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không
biết anh lại về sớm, chắc anh đợi lâu lắm rồi”.

Trình Tranh dựng thẳng người lên, làm như không hề nghe thấy lời cô nói,
ngửi thấy hơi rượu trên người cô, sắc mặt càng đanh lại lạnh lẽo, cửa vừa
mở, anh để mặc cô tự mình đi vào trước. Tô Vận Cẩm chững lại chốc lát ở
cửa, cảm thấy ít nhiều sượng sùng, nhưng vội vã giấu đi, giúp anh xách
hành lý, rồi theo chân anh đi vào nhà.

Trình Tranh không thèm bật đèn, ngồi huỵch xuống sofa, im lìm chẳng nói
năng. Vốn đã quen với bộ dạng hung hăng càn rỡ những lúc nổi cơn nổi cớ
của anh, giờ thấy dáng vẻ anh thế này, Tô Vận Cẩm chẳng biết phải cư xử
ra sao. Cô bật đèn lên, mang đồ của anh vào phòng, sau đó quay trở lại ngồi
đối diện với anh: “Anh đã ăn gì chưa? Có đói không? Em làm chút gì đấy
cho anh ăn nhé?”.

“Có chết đói cũng không khiến em phải lo”, anh hằn học nói.

Tô Vận Cẩm cố nặn ra một nụ cười, nghiêng người đặt tay lên mu bàn tay
anh, dịu dàng nói: “Em xin lỗi mà, hôm nay có người khách quen, công
việc bình thường vẫn hay qua lại với nhau, thực tình không từ chối được.
Thêm nữa, em đâu có ngờ hôm nay anh lại về sớm…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.