HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 52

Vận Cẩm may mắn làm sao chứ, được Trình Tranh yêu.” Tại sao xưa nay
chưa từng có ai nói: “Trình Tranh may mắn làm sao chứ, có thể yêu Tô Vận
Cẩm.” Mỗi đóa hoa đã là một thế giới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề,
Trình Tranh cố nhiên là cậu con giời, thế nhưng, cô dù chỉ được coi là một
ngọn cỏ hoang ven đường, cũng tự mình là độc nhất vô nhị.

Về sau, sự ra đi của bố, cảnh khốn quẫn của gia đình càng khiến cô hiểu
rằng quyết định của bản thân là đúng đắn. Cô cảm kích cậu tạ, hệt như cảm
kích hết thảy bạn cùng học đã chìa bàn tay giúp đỡ. Thế nhưng khi Mạnh
Tuyết đưa cái bì thư nặng trình trịch ấy trao vào tay cô, sau đó cất giọng
ngọt ngào nói rằng: “Tô Vận Cẩm, bọn mình đều rất cảm thông với cảnh
ngộ của bạn, mình và Trình Tranh đã lấy toàn bộ tiền tiêu vặt của cả tháng
để góp vào cho bạn đấy,” Tô Vận Cẩm đã biết rằng cô và Trình Tranh
không thể có khả năng gì nữa. Cô có thể khom mình tiếp nhận lòng hảo tâm
trước mặt một người xa lạ, nhưng không thể cúi đầu trước mặt người mình
yêu, không thể được.

Lúc bóng dáng Mạnh Tuyết cũng xuất hiện đằng sau Tô Vận Cẩm ở trong
gương, Tô Vận Cẩm không hề cảm thấy ngoài dự tính là mấy. Cô gạt sạch
những giọt nước đọng trên khuôn mặt, trong lòng cười hờ hững, một buổi
tối như thế này, thật đúng là thời gian thổ lộ thích hợp, dường như hết thảy
mọi người đều có tâm sự cần tỏ bày, như thể nếu để lỡ mất, thì sau này sẽ
không còn kịp nữa.

“May quá, Tô Vận Cẩm, bạn cũng ở đây.”

Tô Vận Cẩm cười cười, cơ hồ đã sớm có sụ chuẩn bị, lặng im chờ đợi lời
nói tiếp theo của cô ta.

“Bạn cũng trông thấy rồi, Trình Tranh không vui chút nào… Từ nhỏ tới lớn,
tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy như thế này bao giờ. Có thể cuộc đời cậu ấy
bấy lâu nay quá ư thuận lợi, chưa hề nếm trải việc không đạt được thứ gì
đó, vậy nên mới canh cánh trong lòng như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.