Tô Vận Cẩm buột ra lời xong có đôi chút hối hận, những cái này có liên
quan gì đến cô chứ?
Trình Tranh quả nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ơ… chuyện đó… cậu
cũng biết à?”
Tô Vận Cẩm không đáp.
“Cậu vì việc này mà không vui?” Trình Tranh có chút nghi hoặc.
Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn cười giễu cợt, nói: “Tôi thì
có tư cách gì để vì ‘việc này’ mà không vui, với các cậu thì ‘việc này’ chỉ
như một màn cười cợt không hơn… Cậu ta có thể không đón nhận, nhưng
dựa vào cái gì chà đạp chứ?” Cô bình thường không phải là người ăn nói
cay độc, cũng không dễ dài nói ra suy nghĩ của mình với người bên cạnh,
có điều buổi tối hôm nay, dường như có điều gì đó vướng mắc trong lòng,
khiến cô không nói ra không chịu được.
Trình Tranh sững sờ một thoáng, ngay sau đó vượt trước một bước đứng
ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. “Tử Dực lòng dạ không tệ, chuyện tối
hôm nay, chỉ là cậu ấy quá bất ngờ. Thế nhưng Tô Vận Cẩm, hóa ra cậu
cũng vì người khác mà tỏ bất bình, thật làm tôi không ngờ đấy,” cậu cười
cười. “Tấm lòng của tôi chẳng phải cũng bị cậu chà đạp như thế hay sao, ai
vì tôi mà nói một câu ‘dựa vào cái gì’ đây?”
Trình Tranh cao hơn cô rất nhiều, Tô Vận Cẩm cảm nhận được giọng nói
của cậu ta như thế phát ra từ lồng ngực, dội tiếng âm âm, vọng thẳng tới nơi
nào đó trong tim cô, khiến cô không thoát thân được, không dằn lòng nổi.
“Nguyện vọng của tôi điền Đại học Q, nếu không có gì thay đổi, kết thúc kỳ
nghỉ hè tôi sẽ đi Bắc Kinh. Vận Cẩm, đi cùng tôi nhé!” Cậu như thể bình
thản kể chuyện, trong cái bình thản ấy có nỗi chờ đợi như dốc hết sức cho
canh bạc cuối cùng.