HOA SEN TRẮNG - Trang 165

161

nói với bản thân họ, môi họ chuyển động. Mọi người dường
như ở trong mơ, trong thế giới riêng của mình.

Đó là lí do tại sao có va chạm thế: bởi vì từng người

có cách nhìn thế giới riêng của họ và thế giới riêng của họ,
cho nên bất kì khi nào hai người tới gần, sớm hay muộn va
chạm xảy ra. Va chạm nhất định xảy ra bởi vì mơ của họ
không thể trùng nhau được - và mọi người đều muốn áp đặt
mơ của mình lên người khác.

Bây giờ, không ai có thể mơ giấc mơ của bạn được;

điều đó là không thể được. Mơ không thể bị áp đặt lên
người khác. Bạn không thể chia sẻ được mơ của bạn với
người khác. Bạn không thể mời vợ bạn hay chồng bạn vào
mơ của bạn; điều đó là không thể được. Mơ là hiện tượng
riêng tư thế. Do đó, mọi người sống trong mơ là sống trong
thế giới riêng tư; họ chưa bao giờ nhận biết về thế giới thực
quanh chúng ta. Họ nhìn, nhưng qua màn sương dầy. Họ
nhìn, vậy mà không thấy.


Ông đã nghe ai đó nói về mơ,
Bồ đề đạt ma nói, và
bản thân ông thực tế đang mơ. Bất kì cái gì ông hình
dung bằng tâm trí nhị nguyên của ông không bao giờ
làm ra mô tả đúng về điều bản chất của tâm trí, do đó,
ta gọi ông là người mơ.

Chừng nào suy nghĩ chưa biến mất toàn bộ bạn sẽ vẫn

còn là người mơ. Suy nghĩ là nhị nguyên, suy nghĩ là logic,
suy nghĩ là có tính chất Aristotelian. Chừng nào suy nghĩ
chưa bị vứt bỏ một cách toàn bộ tâm trí bạn sẽ cứ giở thủ
đoạn lên bạn; nó sẽ liên tục lừa bạn, và bạn sẽ không bao
giờ có khả năng biết điều tinh tuý thực của con người bạn -
cái là tự do, cái là phúc lạc, cái là Thượng đế.


Mơ là một điều và nhận ra là điều khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.