HOA SEN TRẮNG - Trang 186

182

Sống tương ứng với quá khứ là sống cuộc sống vô

trách nhiệm; nó là cuộc sống của phản động. Bạn không
thấy tình huống là gì, bạn đơn giản cứ lặp lại giải pháp cũ
của bạn - và vấn đề là mới mọi ngày, mọi khoảnh khắc.
Cuộc sống liên tục thay đổi và tâm trí vẫn còn tĩnh tại. Đó là
toàn thể vấn đề: rằng tâm trí vẫn còn là một cơ chế tĩnh tại
và cuộc sống là luồng thường hằng. Do đó có thể không có
giao cảm nào giữa cuộc sống và tâm trí.

Nếu bạn vẫn còn bị đồng nhất với tâm trí, bạn sẽ vẫn

còn gần như chết. Bạn sẽ không có chia sẻ nào trong niềm
vui tràn ngập sự tồn tại. Bạn sẽ không phải là người tham
gia vào trong mở hội đang liên tục diễn ra: chim hót, cây
múa, sông chảy. Bạn cũng phải là một phần của cái toàn thể
này.

Bạn muốn tách rời, bạn muốn chứng minh bản thân

bạn cao hơn người khác, cao siêu hơn người khác, thế thì
bạn trở thành tinh ranh. Chính chỉ qua tinh ranh mà bạn có
thể chứng minh tính cao siêu của bạn. Nó là giấc mơ, nó là
rởm, vì trong sự tồn tại không có người nào là cao siêu và
không người nào là thấp kém. Nhành cỏ và ngôi sao lớn là
tuyệt đối bình đẳng. Sự tồn tại là có tính cộng sản nền tảng;
không có phân cấp. Nhưng con người muốn cao hơn các thứ
khác, con người muốn chinh phục tự nhiên, do đó con người
phải tranh đấu liên tục. Mọi phức tạp nảy sinh từ tranh đấu
này.

Người hồn nhiên là người đã từ bỏ tranh đấu; người

không còn quan tâm tới việc là cao hơn, người không còn
quan tâm tới việc biểu diễn, tới việc chứng minh rằng mình
là cái gì đó đặc biệt; người đã trở thành giống như bông
hồng hay như giọt sương trên lá sen; người đã trở thành một
phần của cái vô hạn này; người đã tan chảy, hội nhập và trở
thành một với đại dương và chỉ là một con sóng; người
không có ý tưởng về cái tôi. Việc biến mất của cái tôi là hồn
nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.