HOA SEN TRẮNG - Trang 191

187

không bao giờ cười. Làm sao những ý tưởng này có thể tạo
ra những con người đơn giản? Những người không thể cười
được, những người không thể múa được, những người
không thể hát được, những người không thể tận hưởng được
chính điều bình thường của cuộc sống....

Tôi không nghĩ rằng người Ki tô giáo hay người Jaina

là đúng. Tôi biết Jesus, ông ấy cười; tôi biết ông ấy không
qua kinh sách. Tôi biết Mahavira; nếu ông ấy không thể
cười được, thế thì ai sẽ cười? Tôi biết họ từ con người bên
trong nhất của tôi. Nhưng những người đã áp đặt lên họ ý
tưởng về không tiếng cười, không niềm vui, là người đã
từng đưa toàn thể nhân loại tới mất trí, điên, không lành
mạnh. Họ đã chuyển đổi toàn thể trái đất thành nhà thương
điên.

Manohara, bạn hỏi tôi: "Hồn nhiên là gì? Là hồn nhiên

có yêu cầu sống cuộc sống đơn giản không?"

Hồn nhiên không yêu cầu cái gì; một khi nó yêu cầu,

nó trở thành phức tạp. Hồn nhiên đơn giản sống mà không
có ý tưởng nào về cách sống. Đem cái thế nào vào và bạn
trở thành phức tạp. Hồn nhiên là đáp ứng đơn giản cho hiện
tại. Ý tưởng là quá khứ được tích luỹ: cách Phật đã sống -
sống như thế và bạn sẽ là một Phật tử; cách Jesus đã sống -
sống như thế và bạn sẽ là một người Ki tô giáo. Nhưng thế
thì bạn sẽ áp đặt cái gì đó lên bản thân bạn.

Thượng đế không bao giờ tạo ra hai người giống nhau;

từng cá nhân là duy nhất. Cho nên nếu bạn áp đặt Jesus lên
bản thân bạn, bạn sẽ là rởm. Mọi người Ki tô giáo nhất định
là rởm - và mọi người Hindus, mọi người Jainas, mọi Phật
tử - bởi vì họ đang cố là ai đó mà họ không thể là được.

Bạn không thể là Phật Gautama. Bạn có thể là vị phật,

nhưng không là Phật Gautama. 'Phật' nghĩa là người đã thức
tỉnh - đó là quyền tập ấm của bạn - nhưng Gautama là một
cá nhân. Bạn có thể là một Christ, nhưng bạn không thể là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.