HOA SEN TRẮNG - Trang 218

214

Thầy nói, "Trước hết anh đi vào rừng và sống cùng

trúc trong ba năm. Khi anh bắt đầu cảm thấy rằng anh đã trở
thành trúc, quay lại."

Người này không bao giờ quay lại. Ba năm trôi qua.

Thầy chờ đợi và chờ đợi và thế rồi thầy phải đi tìm người
này để xem điều gì đã xảy ra - vì khi bạn đã trở thành trúc,
làm sao bạn có thể quay lại với thầy được?

Khi thầy tới, thầy thấy người này đứng trong rặng trúc.

Gió thổi, trúc lay động và rung rinh, và người này lay động
và rung rinh.

Thầy lay anh ta. Thầy nói, "Anh đang làm gì vậy? Khi

nào anh sẽ vẽ?"

Anh ta nói, "Quên mọi chuyện đó đi. Mất hút đi! Đừng

quấy rầy tôi."

Thầy phải lôi anh ta về nhà. Thầy nói, "Bây giờ anh đã

sẵn sàng vẽ trúc rồi, vì bây giờ anh biết từ bên trong trúc là
gì."

Khoa học quan sát từ bên ngoài; nghệ thuật đi vào bên

trong mọi thứ. Nhưng tôn giáo là siêu việt; nó ở bên ngoài
khoa học và bên ngoài nghệ thuật. Khoa học có tính khách
quan, nghệ thuật có tính chủ quan. Tôn giáo không là cả hai.
Nó là nhận biết thuần khiết, không lạnh không nóng. Đó là
lí do tại sao tôi gọi nó là mát. Khoa học là lạnh, nghệ thuật
là nóng, tôn giáo là mát.

Nhưng quan sát được cần tất cả như nhau trên cả ba

bình diện; nó chỉ thay đổi chất lượng của nó. Quan sát thấp
nhất là quan sát tách rời; một chút ít cao hơn là nghệ thuật,
quan sát có người tham gia; và cao nhất chỉ là quan sát.
Nhưng quan sát là hiện tượng bản chất; đó là sợi chỉ nối
khoa học, nghệ thuật và tôn giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.