HOA SEN TRẮNG - Trang 260

256

Bởi vì bạn đã tới với mong đợi, bạn tạo ra khổ của

bạn. Mong đợi của bạn là nguyên nhân cho thất vọng của
bạn. Nó bao giờ cũng vậy: mong đợi, và bạn tạo ra địa ngục
quanh bản thân bạn. Sớm hay muộn những hạt mầm của
mong đợi đem tới toàn thể rừng rậm của khổ quanh bạn.

Bạn nói: "Tôi từ bỏ."

Nếu bạn thực sự ngụ ý điều đó thế thì công việc được

hoàn thành rồi. Nếu bạn không chỉ nói điều đó thế thì bạn đã
tới nhà. Chính là trong từ bỏ mà người ta về nhà, nhưng nó
phải là việc từ bỏ có tính tồn tại. Bạn đang viết nó, bạn đang
nói nó, nhưng bạn không ngụ ý nó, bởi vì nếu bạn thực sự
ngụ ý nó thế thì đã không cần phải ở trong nuối tiếc và đau
đớn. Nếu bạn đã từ bỏ thế thì từ đâu mà khổ có thể đến bạn
được? Chính rễ bị chặt đi rồi.

Từ bỏ là việc là một sannyasin. Từ bỏ là điều nền tảng

nhất có thể xảy ra cho bạn. Nó đơn giản nghĩa là bây giờ
không còn việc ham muốn nữa, không còn mơ nữa: "Mình
được kết thúc với nó, mình đã thấy đi thấy lại rồi, và nó tất
cả là vô nghĩa." Bởi vì bạn chưa sẵn sàng chấp nhận cái vô
nghĩa của ham muốn và mơ của bạn, bạn ở trong việc tự
hành hạ bạn do tâm trí riêng của bạn tạo ra.

Bạn nói: "Tôi đã tới đây tràn đầy hi vọng...."

Bất kì ai tới đây với hi vọng nhất định cảm thấy vô

vọng sớm hay muộn. Hi vọng không thể đưa bạn đi chỗ nào
khác cả - hi vọng đã đi tới vô vọng. Hi vọng giống như con
sông nhỏ đi ra đại dương của vô vọng - nó sẽ đạt tới đại
dương này sớm hay muộn.

Vâng, khi bạn ở xa khỏi tôi bạn có thể hi vọng: bạn có

thể liên tục mơ, bạn có thể mơ màng viển vông - những giấc
mơ đẹp, những tưởng tượng huyền bí, những vô nghĩa bí
truyền - vì bạn tự do toàn bộ. Nhưng khi bạn tới gần tôi mơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.