HOA SEN TRẮNG - Trang 270

266

là người yêu đồ cổ, không chút nào. Tôi yêu cái mới, cái
tươi tắn, cái trẻ trung.

Tôi đã nghe:

Có một nhà thờ cổ, cổ tới mức mọi người thôi không

đến nữa - họ sợ nó có thể đổ vào bất kì lúc nào. Các tu sĩ
chống lại việc làm nhà thờ mới.

Tu sĩ bao giờ cũng chống lại cái mới, họ bao giờ cũng

ủng hộ cái cũ - càng cũ càng tốt, bởi vì với cái cũ họ an
toàn, với cái chết họ an toàn. Họ là tu sĩ của chết chứ không
của sống.

Và ban quản trị chống lại điều đó nữa. Họ tất cả đều là

những người già lão, anh em lớn tuổi của cộng đồng. Nhưng
khi mọi người thôi tới và ngay cả các tu sĩ cũng sợ đi vào....
Chỉ chút ít cơn gió mạnh và toàn thể toà nhả sẽ rung chuyển.
Nó mục nát tới mức chính là phép màu mà nó vẫn đứng đó.

Cuối cùng họ phải triệu tập cuộc họp của ban quản trị.

Họ họp - không bên trong nhà thờ mà ở nơi xa hẳn khỏi nhà
thờ - và họ quyết định vài điều. Nghị quyết thứ nhất là: Nhà
thờ cũ phải bị giật đổ. Không may, chúng ta bất lực - và nó
phải được làm, Thượng đế tha thứ cho chúng ta. Đề nghị thứ
hai là: Nhà thờ mới sẽ được xây dựng đích xác ở chỗ cũ và
đích xác giống như nhà thờ cũ. Và đề nghị thứ ba là: Vật
liệu của nhà thờ cũ - gạch, cửa, cửa sổ, mọi thứ - phải được
dùng trong nhà thờ mới. Không cái gì mới phải được dùng
trong nhà thờ mới; nó sẽ là mới chỉ theo cái tên thôi. Mọi
thứ từ nhà thờ cũ phải được dùng và nhà thờ mới phải được
làm ra từ nhà thờ cũ; không cái gì mới phải được thêm vào.
Và đề nghị thứ tư là: Chừng nào nhà thờ mới còn chưa sẵn
sàng chúng ta sẽ không phá nhà thờ cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.