HOA SEN TRẮNG - Trang 360

356

không có thi cử gì cả. Bạn không bị yêu cầu nhớ lời tôi. Chỉ
thấm đẫm tôi, tâm linh của chỗ này, hương vị của con người
tôi. Để im lặng của tôi đạt tới bạn. Nếu bạn quên lời điều đó
là hoàn toàn tốt; chúng phải bị quên đi, bằng không chúng
sẽ làm hỗn loạn tâm trí bạn.

Tôi không ở đây để cho bạn nhiều thông tin; tôi ở đây

để cho bạn Biến đổi. Với biến đổi, trí nhớ không được cần,
cho nên đừng lo nghĩ. Nhiều người trở nên lo nghĩ "Chúng
tôi liên tục quên điều thầy nói." Bạn vẫn nghĩ bạn đang ở
đại học hay ở trung học hay cao đẳng, và bạn sẽ bị kiểm tra
về sau và bạn sẽ phải sao chép lại. Không cái gì phải được
sao chép lại, không ai sẽ hỏi cái gì cả. Ít nhất tôi sẽ không
bao giờ hỏi bạn câu hỏi nào.

Tôi dùng lời để truyền đạt im lặng. Tôi dùng lời để giữ

cho tâm trí bạn bị bận để cho có thể có giao cảm tâm qua
tâm. Tâm trí trở nên bị bận với lời, và giống như kẻ trộm tôi
có thể vào trong tim bạn. Tôi có phương cách riêng của tôi.
Tôi kể cho bạn chuyện cười, bạn bắt đầu cười, bạn mở mồm
ra... và tôi chui vào!

Savito, một chuyện cười cho bạn:

Sol và Abe, hai ông goá tám mươi nhăm tuổi, đang

ngồi trên ghế dài công viên ở St. Petersburg, Florida. Sol
đang kể cho Abe về cô gái địa phương mà ông ấy đã hẹn hò
đêm hôm trước.

"Ông đã làm gì?" Abe hỏi.

"Chúng tôi vào một nhà nghỉ, lên giường, và tôi hát

'Đấy là những ngày'."

"Điều đó có vẻ giống như buổi tối quan trọng đấy,"

Abe nói. "Ông không phiền nếu tôi đưa cô ấy đi đêm nay
chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.