Ả hít sâu nhiều hơi để đè nén cảm giác say sóng đang tràn qua cơ thể.
Rồi ả bước tới máy điện thoại và gọi một số nội bộ trong bệnh viện.
“Phiền anh nhắn Hamid đến phòng bà Martinson được không? Có một
tấm trải giường cần được dọn trước khi xe tải lên đường”.
Ả gác máy, rồi xốc nách người đàn ông vệ sĩ đã chết và kéo anh ta vào
phòng tắm. Tấn thảm ướt đẫm máu. Amira không lo ngại về chuyện này.
Dự định của ả không phải là che giấu tội ác, mà chỉ là trì hoãn việc phát
hiện nó thêm vài giờ.
Có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”.
“Hamid đây”
Ả mở khoá và mở cửa. Hamid đẩy vào một chiếc xe đẩy của bộ phận giặt
ủi.
“Cô không sao chứ?”.
Amira gật đầu. Hamid đẩy chiếc xe đến bên giường trong khi Amira giở
chăn và tấm trải giường ra. Bà Martinson nằm bất động, phô bày tấm thân
yếu ớt đầy sẹo. Hamid nâng thân mình. Còn Amira nắm hai chân bà, và
chúng cùng nhau đặt bà lên chiếc xe đẩy một cách nhẹ nhàng. Amira giấu
bà dưới một lớp tấm trải giường.
Ả bước ra hành lang để đảm bảo là không có ai bên ngoài, rồi ngoái lại
nhìn Hamid và ra hiệu cho hắn đi theo. Hamid đẩy chiếc xe ra khỏi phòng
và tiến về phía thang máy. Amira đóng cửa phòng, rồi nhét chìa khoá vào lỗ
khoá và bẻ gãy nó.
Ả theo kịp Hamid ở thang máy và bấm nút gọi thang. Khoảnh khắc chờ
đợi dường như kéo dài vô tận. Khi cuối cùng cánh cửa mở ra, chúng đẩy
chiếc xe vào khoang thang máy trống rỗng. Amria bấm nút xuống tầng trệt,
và chúng từ từ đi xuống.