“Tại sao?”.
“Tôi cần về sớm hơn dự đinh”. Martineau quyết định tỏ vẻ hơi bực bội.
“Này anh, tất cả các thủ tục xét hỏi này là sao? Liệu những câu hỏi đó có
thực sự cần thiết không?”.
“Tôi e là có, ông Martineau. Ông đến Paris làm gì?”.
Martineau trả lời. “Để ăn trưa với một người đồng nghiệp đến từ đại học
quốc gia Pháp, và gặp một nhà xuất bản tiềm năng”.
“Ông là nhà văn à?”.
“Đúng ra là nhà khảo cổ, nhưng tôi đang viết một cuốn sách”.
Người nhân viên cảnh sát trả chứng minh thư cho Martineau.
“Chúc ông một buổi tối vui vẻ”.
“Cám ơn”.
Martineau quay gót và tiến về phía ga đi. Hắn dừng lại ở sảnh rồi lên cầu
thang để tới Le Train Bleu, nhà hàng nổi tiếng nhìn xuống đại sảnh của nhà
ga. Một cô lễ tân đón hắn ở cửa.
“Ông có đặt bàn trước không ạ?”.
“Thật ra tôi đến tìm một người bạn ở quầy bar. Tôi tin rằng cô ấy đã đến
rồi”.
Cô lễ tân bước sang bên để nhường đường cho hắn vào. Martineau rảo
bước đến quầy bar, và dừng lại ở một bàn có cửa sổ nhìn bao quát nhà ga
bên dưới. Người đang ngồi ở bàn là một phụ nữ xinh đẹp và có vẻ trẻ trung
hơn so với độ tuổi tứ tuần, có một lọn tóc nhuộm màu bạch kim trên mái tóc
dài đen nhánh. Cô ngước nhìn lên khi Martineau tiến lại. Anh cúi xuống và
hôn lên cổ cô.